LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Đỗ Thanh Vy đến sau giờ học, khi nhìn thấy Đỗ Thanh Vy, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi lo lắng.

Thực ra người mà cô lo lắng nhất chính là Thanh Vy, cô sợ Thanh Vy sẽ không đồng ý.

Mặc dù Đỗ Thanh Vy trông có vẻ vô tâm không để ý cái gì nhưng thực ra bên trong cô bé rất nhạy cảm.

Đỗ Minh Nguyệt gọi Đỗ Thanh Vy nhưng lại không nói gì.

Đỗ Thanh Vy hơi khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng của cô, "Mẹ ơi, mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi, do dự không phải đàn ông!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Đỗ Minh Nguyệt muốn phát điên, mẹ như vậy còn không phải vì đang cân nhắc đến cảm xúc của con sao.

Cuối cùng cô cảm thấy những gì con bé nói cũng không sai nên cô cũng không rối rắm nữa.

“Thanh Vy, mẹ muốn Từ Lâm sống với chúng ta con nghĩ có ổn không?” Đỗ Minh Nguyệt thận trọng thăm dò.

Đỗ Thanh Vy nghe vậy thờ ơ nói: "À, hóa ra là chuyện này.

Con còn tự hỏi sao hôm nay mẹ lạ thế!"
"Vậy con nói xem như vậy có được không?"
“Được, tất nhiên là được rồi ạ!” Đôi mắt Đỗ Thanh Vy cong cong hiện lên nếp nhăn, “Thực ra con cũng có ý tưởng này nhưng trước đây không tiện nói ra.

Bây giờ mẹ nói như vậy tất nhiên là con đồng ý rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt sờ đầu cô bé, "Con đúng là con gái ngoan của mẹ!"
“Đấy là điều dĩ nhiên rồi mẹ ơi.” Đỗ Thanh Vy nói một cách đắc ý.


Chu Thành An biết được quyết định của Đỗ Minh Nguyệt và không nói bất cứ điều gì.

Chỉ cần cô muốn thì anh sẽ hoàn toàn ủng hộ.

"Đi thôi, hôm nay anh sẽ dẫn em với hai đứa nhỏ đi ăn đồ ăn ngon, nhân tiện mua một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày cho Từ Lâm."
Nhắc đến vật dụng thiết yếu hàng ngày thì Đỗ Minh Nguyệt mới nhớ ra Từ Lâm phải mua đồ mới nên đồng ý.

Đỗ Thanh Vy nhìn theo Từ Lâm và nói nhỏ vào tai cậu: "Chú An rất tốt.

Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức biến chú ấy thành ba của tớ, được không?"
Từ Lâm hơi thoáng sửng sốt rồi gật đầu nói: "Được!"
Đỗ Thanh Vy cảm thấy rất vui, thật tuyệt vời, cô bé đã tìm được một đồng minh tốt rồi!
Sau khi ăn xong bọn họ cùng nhau đến trung tâm mua sắm.

Từ Lâm trước giờ luôn mặc quần áo nữ, bây giờ để cậu bé mặc lại trang phục con trai khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Đỗ Minh Nguyệt cứ cầm quần áo cho cậu mặc thử, cô không biết mặc gì cho con trai nhưng cô cứ dựa theo cảm nhận của bản thân để xem cái nào hợp với cậu bé.

Sau đó cô cầm một đống quần áo để Từ Lâm mặc thử, Từ Lâm nhìn nhiều quần áo như vậy cũng không nỡ từ chối.

“Mau thử đi, cô muốn xem mắt thẩm mĩ của mình như thế nào!” Vẻ mặt Minh Nguyệt đầy nôn nóng muốn xem thử.

Đỗ Thanh Vy không khỏi mở to mắt, cô bé luôn cảm thấy không ổn, mỗi lần cùng mẹ đi mua quần áo cô bé đều cảm thấy đó là một cơn ác mộng!
Từ Lâm đã thử một vài bộ, mỗi lần cô ấy có ý kiến gì cũng sẽ hỏi Thanh Vy với Chu Thành An.

Chu Thành An rất thích cảm giác này, giống như cô đang phụ thuộc vào anh vậy.

Họ đứng bên nhau như thể là một gia đình bốn người.

Nhân viên ở đó cười nói: "Hai con của cô thật hạnh phúc.

Tôi hiếm khi thấy bố mẹ cùng nhau đến mua quần áo cho con!"
Rõ ràng là nhân viên đã hiểu lầm họ, ngay khi Đỗ Minh Nguyệt muốn giải thích đã bị Đỗ Thanh Vy chặn lại.

"Đúng vậy, mẹ của con rất tốt.

Lần nào cũng là mẹ mua quần áo cho con!"
Kết quả Đỗ Minh Nguyệt không có cơ hội giải thích, Chu Thành An thì vui vẻ, nụ cười trên môi anh không khỏi dịu dàng hơn vài phần.

Anh xoa đầu Đỗ Thanh Vy rồi nói: "Con bé này đúng là một cô quỷ nhỏ!"
Đỗ Thanh Vy hơi bĩu môi sau đó ghé vào tai Chu Thành An nói nhỏ, "Chú An, cháu không tin là chú không vui!"
Chu Thành An bật cười, làm sao mà anh có thể không vui được? Anh rất muốn chuyện này trở thành sự thật.

Sau khi họ mua một đống đồ mới đưa Từ Lâm về căn hộ của cô.


Chu Thành An chào tạm biệt mẹ con họ rồi quay người rời đi khi thấy đèn đã sáng.

Bọn họ không biết là có một chiếc xe khác đang đậu ở bên kia đường.

Trong xe, ánh sáng của đèn đường chiếu vào hiện rõ khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong lúc này trông vô cùng lạnh lùng.

Từ nãy đến giờ anh đã đợi ở đây chờ Đỗ Minh Nguyệt quay lại nhưng lại đợi được một màn như vậy, chuyện này làm sao có thể không khiến anh tức giận.

Tiêu Hồng Quang cảm thấy áp suất lạnh lẽo trong xe đủ khiến mình đông cứng không thể nói nên lời, anh liếc mắt nhìn người đang tỏa ra khí lạnh bên cạnh rồi quyết định thà rằng không phát ra tiếng động còn hơn.

Thật lâu sau mới thấy Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu lên nhìn căn phòng trên lầu rồi trầm giọng nói: "Đi thôi!"
Tiêu Hồng Quang có chút kinh ngạc bởi không ngờ lại rời đi sớm như vậy, anh ta còn tưởng rằng sếp của mình sẽ trực tiếp đi lên đưa cô Minh Nguyệt trở về.

Ban đầu Lâm Hoàng Phong cũng nghĩ sẽ dùng cách như vậy nhưng anh biết rằng Đỗ Minh Nguyệt sẽ không bao giờ đi với anh, thay vì làm như vậy thì tốt hơn là nên từ từ chờ cơ hội.

Anh cũng biết rõ tình cảm của Chu Thành An dành cho Đỗ Minh Nguyệt càng ngày càng nồng nhiệt, anh không thể để anh ta nắm bắt cơ hội được.

Từ Lâm đi vào nhà của Đỗ Minh Nguyệt.

Nhà của Đỗ Minh Nguyệt rất ấm áp, giấy dán tường đều là màu hồng theo phong cách thiếu nữ.

Thật ra thì Từ Lâm cũng đã quen với chuyện này, dù sao thì căn phòng của cậu vốn cũng là màu trắng thanh thuần dành cho con gái.

Đỗ Minh Nguyệt kéo cậu đi và giới thiệu, "Đây là phòng tắm, đây là phòng khách.

Đúng rồi, hôm nay cháu sẽ ngủ trong phòng của Thanh Vy, Thanh Vy sẽ ngủ với cô!"
Từ Lâm nghe vậy lập tức lắc đầu, "Không cần đâu cô Nguyệt, con ngủ trên sô pha là được rồi!"
"Hả? Ghế sô pha?" Đỗ Minh Nguyệt có chút ngẩn người.

"Cháu cứ ngủ trong phòng Thanh Vy đi, Thanh Vy sẽ không thấy phiền đâu, nhưng ở đây hơi nhỏ, cô mong cháu không chê!"
"Chắc chắn cháu sẽ không chê, cháu rất thích nơi này!"
Từ Lâm sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích, nhưng bởi vì không kiềm chế được mà giọng nói của cậu bé phát ra rất lớn.


Nói xong Từ Lâm cảm thấy có chút xấu hổ, hai má nhanh chóng đỏ lên.

"Ha ha…" Hai mẹ con Minh Nguyệt và Thanh Vy đều bật cười khi nhìn thấy bộ dáng này của cậu bé.

“Ôi trời, thằng bé đáng yêu quá.” Đỗ Minh Nguyệt không thể nhịn được cười.

Lúc này Từ Lâm rất muốn chui vào một cái lỗ nào đó, thật sự cậu bé không có ý đó.

Nhìn thấy Từ Lâm xấu hổ nên Đỗ Minh Nguyệt cũng ngừng trêu chọc cậu bé!
"Được rồi được rồi, cô sẽ không trêu chọc cháu nữa, để cô dọn đồ cho cháu."
Nói xong Đỗ Minh Nguyệt bước vào và dọn dẹp phòng cho cậu bé, Đỗ Thanh Vy bước đến bên cạnh cậu, "Cháu không cần xấu hổ như vậy, cháu cứ coi mẹ con cô như người nhà của mình!"
Từ Lâm gật đầu, "Vâng ạ!"
Buổi tối đi ngủ, Đỗ Minh Nguyệt ôm Đỗ Thanh Vy trong tay, cô ngắm nhìn gương mặt của con gái rồi khẽ thở dài trong lòng!
Vậy là từ hai người sống đã trở thành ba người nhưng cô thấy dường như cũng không có gì thay đổi.

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hoàng Phòng ở dưới lầu thì cô lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy!
Lâm Hoàng Phong dựa vào xe, dáng người thon dài theo ánh đèn đường chiếu xuống tạo thành một cái bóng kéo dài, đồng hồ trên cổ tay anh toát ra ánh sáng bạc.

Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, Đỗ Thanh Vy ngay lập tức kêu lên đầy ngạc nhiên, "A, chính là cái chú đẹp trai đó!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn qua Thanh Vy rồi hỏi con gái mang theo cảm xúc lo lắng: "Thanh Vy, con đã gặp chú ấy rồi sao?"
Đỗ Thanh Vy không biết tại sao mẹ lại bị kích động như vậy nên ngoan ngoãn gật đầu.

"Vâng ạ, con đã nhìn thấy chú ấy hai lần rồi ạ!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi