LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Từ Lâm gật đầu: “Nhưng đó là những gì họ nói ở trên, chị Thanh Vy!"
“Là giả!” Đỗ Thanh Vy giật lấy cuốn tạp chí và ném xuống đất.

Cảm thấy không trút được giận, lại giẫm hai chân lên.

Tình cờ được chủ nhân của tờ tạp chí đó nhìn thấy và hét lớn: "Này, các cháu đang làm gì thế?"
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy không ổn liền hét lên: “Bị phát hiện rồi, chạy mau."
Nói xong, cô bé nắm tay Từ Lâm rồi chạy như bay.

Từ Lâm và Đỗ Thanh Vy quay lại cổng trường, cô giáo sớm đã lo đến sốt ruột, cuối cùng bọn họ đều phải đợi phụ huynh đến đón về, mới có thể yên tâm.

Đỗ Thanh Vy lại lẻn đi, chắc chắn là khiến đám giáo viên kia tức hộc máu.

Nhìn thấy Đỗ Thanh Vy xuất hiện, cô giáo không khỏi trách móc: "Hai đứa chạy đi đâu đấy? Con không biết cô rất lo lắng sao?"
Đỗ Thanh Vy lè lưỡi, sau đó làm bộ dạng trông như thể biết mình sai rồi vậy.

“Xin lỗi cô giáo, bọn con không cố ý!” Cô bé cúi đầu nhận lỗi.

Cô giáo đó thấy cô bé đã nhận lỗi, tuy trong lòng còn tức giận, nhưng không muốn tính toán với con nít làm gì.

Đỗ Minh Nguyệt định đến đón Thanh Vy, nhưng khi cô xuống cầu thang, nhóm phóng viên vẫn còn ở đó.

Cô xoay người vỗ vỗ ngực: “Không có lộn chứ, đám người này, muộn như thế rồi vậy mà còn ngồi ở đây!"

Cô cứ như thế mà ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bọn họ vây quanh nữa cho xem.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn quanh, đột nhiên nhìn thấy một cửa sổ nhỏ, nơi đó tình cờ dẫn đến một con hẻm.

Hai mắt cô sáng lên, vội vàng rời khỏi từ chỗ đó.

Khi đến trường mẫu giáo, những đứa trẻ đã được đón về rồi, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, nghĩ rằng dù thế nào đi nữa, cũng không thể để Thanh Vy biết chuyện này!
"Thanh Vy, xin lỗi, công ty mẹ tăng ca, nên đến muộn một chút!"
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt cười như không có chuyện gì, hai mắt bất giác đỏ bừng.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng của Đỗ Thanh Vy mà giật mình: “Con bị sao thế Thanh Vy, đừng khóc, đừng khóc!"
"Mẹ, mẹ đừng giấu nữa, con đã biết xảy ra chuyện gì rồi!"
Mẹ ở công ty chắc chắn rất khó xử!
Nụ cười của Đỗ Minh Nguyệt có chút gượng gạo, sau đó cô ngồi xổm xuống, nhìn cô bé, nói: "Thanh Vy, bên ngoài có nói thế nào cũng không sao, mẹ chỉ cần các con tốt là được!"
"Nhưng mà…"
“Được rồi, quay về thôi!” Đỗ Minh Nguyệt cắt ngang lời cô bé.

Đỗ Thanh Vy bĩu môi, sau đó gật đầu đồng ý!
"Dạ, vậy chúng ta đi về!"
Trên đường trở về, Chu Thành An gọi điện đến, Đỗ Minh Nguyệt nhìn một hồi, do dự một lúc lâu, sau đó nhấc máy!
"Alo, Thành An!"
“Minh Nguyệt, xin lỗi, anh không biết tại sao lại có tin tức như thế, bây giờ anh đang xử lý vụ này!” Hơi thở của Chu Thành An có chút không ổn, hiển nhiên là rất lo lắng.

Đỗ Minh Nguyệt biết trong lòng anh chắc chắn rất khó chịu, cô không muốn khiến anh ta lo lắng thêm nữa.

"Thành An, em không sao, anh đừng lo!"
Chu Thành An làm sao có thể không lo, sau khi anh ta biết chuyện này, liền lập tức phái người đi xử lý.

Anh ta thậm chí còn không biết là người nào đã tung tin đồn ác ý!
"Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến tìm em!" Chỉ cần thấy cô an toàn, anh ta mới có thể yên tâm.

Tuy nhiên, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy bọn họ không thích hợp để gặp nhau vào lúc này.

"Không cần, Thành An, bây giờ em đang đưa Thanh Vy về nhà, lúc này, chúng ta ít gặp nhau thì tốt hơn!"
Chu Thành An nghe Đỗ Minh Nguyệt nói như thế, trong lòng tuy có chút mất mát nhưng cũng hiểu cho cô, bây giờ bọn họ, thật sự không thích hợp để gặp nhau.

Nếu như bị người ta chụp được, thì sẽ càng khiến Minh Nguyệt và Thanh Vy tổn thương lớn hơn.

Sau một hồi im lặng, anh ta nói: "Anh biết rồi, nếu như có chuyện gì, nhất định phải gọi cho anh biết đấy!"
“Được rồi, Thành An, chuyện này, em mong anh có thể mau chóng xử lý!” Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Cô không trách anh ta, nhưng cô biết, nếu cứ tiếp tục như thế, cuộc sống sau này của cô và Thanh Vy nhất định sẽ rất khó khăn.


Chu Thành An càng cảm thấy có lỗi: “Anh sẽ dẹp yên những tin đồn này!"
"Cảm ơn anh, Thành An!"
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Thanh Vy nhìn lên, ngây ngô hỏi: "Có phải là chú An gọi đến không?"
Đỗ Minh Nguyệt chạm vào đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, Thanh Vy đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con!"
“Thanh Vy không sợ, Thanh Vy muốn bảo vệ mẹ.” Đỗ Thanh Vy vung vẫy nấm đấm bé xíu của cô bé, làm vẻ mặt bảo vệ chính nghĩa.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy thích thú với bộ dạng của cô, Từ Lâm lúc này cũng ngẩng đầu lên và nói: "Cháu cũng thích bảo vệ cô Nguyệt, cô Nguyệt, cháu đã là nam tử hán rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng như được an ủi, cô ôm bọn họ vào lòng nói: “Mẹ cảm thấy rất hạnh phúc khi có các con!"
Trở lại căn hộ, đúng như dự đoán, nhóm phóng viên vẫn chưa chịu rời đi.

Đỗ Minh Nguyệt đau đầu vỗ trán, đám phóng viên này quả thực rất kiên trì!
"Thanh Vy, chúng ta rời đi nơi khác, ở đây không an toàn!"
Đỗ Thanh Vy đương nhiên biết tình hình hiện tại, chắc chắn đi ra sẽ bị đám người đó vây quanh.

Cô gật đầu, đi theo Đỗ Minh Nguyệt với Từ Lâm.

Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với Đỗ Minh Nguyệt, mọi việc trong công ty cũng vừa mới ổn định.

Anh ngồi xuống ghế, xoa lông mày rồi mở máy.

Trên màn hình điện thoại di động vẫn là tấm ảnh cưới mà Lâm Mộc Giai gửi cho anh, anh đã giữ nó suốt năm năm qua.

Đây cũng là động lực duy nhất để anh kiên trì.

Lúc này Tiêu Hồng Quang mới gõ cửa bước vào.

“Ông chủ!” Vẻ mặt Tiêu Hồng Quang không tốt lắm.

“Có chuyện gì?” Lâm Hoàng Phong quay đầu hỏi.


"Ông chủ, Lâm Hiên Hữu đã bỏ trốn, khi chúng tôi đi, anh ta đã không còn ở đó nữa!"
Lâm Hoàng Phong híp mắt, tên này gian xảo như thế, có cảnh giác cũng không phải là vô lý.

“Bỏ đi, nếu như nó muốn ra tay, tự nhiên sẽ lộ sơ hở.” Lâm Hoàng Phong hiển nhiên không để tâm đến chuyện của Lâm Hiên Hữu.

"Đúng rồi, giúp tôi đặt một vé đến thành phố Vinh vào ngày mai, tôi muốn vé sớm nhất!"
Tiêu Hồng Quang nhìn Lâm Hoàng Phong, đây là đang định đi gặp Đỗ Minh Nguyệt, mới chỉ có một tuần không gặp thôi mà.

Thấy Tiêu Hồng Quang không có phản ứng, anh không khỏi nhíu mày.

"Anh đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi!"
Tiêu Hồng Quang không dám lơ ​​là chuyện này, nhanh chóng đồng ý: "Vâng ông chủ, tôi lập tức đi làm ngay!"
Nói xong Tiêu Hồng Quang vội vàng ra ngoài mua vé máy bay cho anh.

Lâm Hoàng Phong vừa nghĩ đến người phụ nữ anh yêu, khóe môi bất giác nở nụ cười.

Lâm Hiên Hữu biết Lâm Hoàng Phong đang tìm kiếm mình, cho nên đã vội vã rời khỏi nơi này, trốn đi.

Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, quần áo đen, có một vết sẹo gớm ghiếc trên trán.

Đây là vết sẹo vô tình bị trầy xước khi anh ta bỏ chạy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi