Xe nhanh chóng chạy tới biệt thự, má Ngô và Hiểu Thu đang quét dọn phòng.
Hiểu Thu có hơi mệt, ngồi xếp bằng trên đất.
"Má Ngô, cậu chủ lâu rồi không tới đây, chẳng lẽ có niềm vui mới bên ngoài rồi?"
Má Ngô nghe xong, lập tức dùng chổi lông gà phe phẩy trước miệng cô, khiến cho vẻ mặt cô trở nên xám xịt.
"Cháu đừng có nói lung tung, cẩn thận bị cậu chủ nghe được, đến lúc đó tự làm tự chịu."
Lúc này Hiểu Thu mới cảm thấy sợ hãi, lập tức đứng lên: "Mẹ Ngô đừng có dạo cháu, cháu sợ cậu chủ nhất đấy, mặt của cậu lạnh tanh, cháu chẳng biết phải làm sao."
Mẹ Ngô cười: "Cũng không biết bây giờ mợ chủ thế nào."
Hiểu Thu thở dài một hơi, giống như người già mà than thở.
"Hi vọng mợ chủ nhanh chóng xuất hiện!"
Hai người quét dọn xong thì cùng đi xuống lầu, Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt mười ngón tay đan chặt cùng nhau bước vào.
Mẹ Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt, dụng cụ trong tay đều rơi xuống, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn lại.
"Mẹ Ngô, lâu rồi không gặp!" Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng lên tiếng.
Lúc này mẹ Ngô lập tức chạy xuống, nhìn dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt, hốc mắt rưng rưng.
"Mợ chủ, mợ về rồi?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng này của mẹ Ngô, trong lòng càng thêm khổ sở.
Lúc trước không từ mà biệt, bà nhất định rất khó chịu, đã qua năm năm rồi, cô sao có mặt mũi nào nhìn bà.
"Xin lỗi mẹ Ngô, lúc trước cháu không từ mà biệt, thật sự không phải cố ý đâu!"
Mẹ Ngô có câu nói này của cô, trong lòng liền thỏa mãn, huống chi đã ở chung nhiều năm như vậy, bà sớm biết mợ chủ là người thế nào rồi.
"Mợ chủ, mợ đừng nói thế, có thể trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!" Mẹ Ngô vui vẻ nói.
Lúc này, bà nhìn thấy đứa nhỏ đứng cạnh Đỗ Minh Nguyệt thì không khỏi vui vẻ.
"Mợ chủ, đây chính là cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ sao?"
Hai đứa bé này nhìn thật ngoan ngoãn đáng yêu.
Đỗ Minh Nguyệt định giải thích gì đó, sau lại gật đầu.
Mẹ Ngô cười, càng nhìn hai đứa bé, càng thêm phấn khởi.
Đỗ Thanh Vy lui lại, núp sau lưng Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt thấy cô bé sợ thì nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Dịu dàng nói: "Thanh Vy, đừng sợ, đây là mẹ Ngô, trước đây đều là mẹ Ngô chăm sóc cho mẹ!"
Đỗ Thanh Vy nghiêng nghiêng đầu, sau đó cười ngọt ngào: "Cháu chào bà ạ."
Mẹ Ngô nghe vậy lập tức vui mừng lên tiếng.
"Mợ chủ, mọi người chưa ăn cơm phải không? Tôi đi nấu cho mọi người."
Nói xong thì vui vẻ đi vào trong bếp, thuận tiện cũng kéo Hiểu Thu đi theo.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn căn biệt thự này, bài trí bên trong chưa từng thay đổi, dường như vẫn mang dáng vẻ lúc cô rời đi vào năm năm trước vậy.
Trong đầu đột nhiên hiện lên bao nhiêu là hồi ức, khiến cho hốc mắt Đỗ Minh Nguyệt không khỏi ươn ướt.
Lâm Mộc Giai cũng không ở chỗ này lâu, Hoàng Hòa Trạch sợ Lâm Mộc Giai khó chịu, thế là kêu bà ấy trở về.
Sắp lâm bồn rồi, Hoàng Hòa Trạch không muốn bà ấy xảy ra sự cố gì.
Lâm Hoàng Phong tiễn bọn họ xong, vừa quay đầu liền nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của Đỗ Minh Nguyệt.
Anh bật cười, đi lên trước, ôm lấy bả vai gầy yếu của cô.
"Căn nhà này, sau khi em đi vẫn luôn cho người dọn dẹp."
Đỗ Minh Nguyệt mím môi, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Chẳng lẽ anh không trách em sao? Trách em không từ mà biệt?"
"Sao lại trách em chứ, có tránh thì phải trách anh không bảo vệ em cho tốt, mới khiến em muốn rời đi."
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng cầm tay anh: "Anh đừng nói thế, đây đều là quyết định của em!"
"Nhưng anh không muốn mất đi em lần thứ hai." Lâm Hoàng Phong kiên định nhìn cô.
Mặt Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Tất cả tủi hờn cùng cô đơn trong năm năm qua giống như biến mất trong một giây vậy.
Đỗ Thanh Vy và Từ Lâm ngồi trên sô pha, nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ.
"Có phải ngửi được vị tình yêu chua chua không?"
Từ Lâm nghe vậy, khịt mũi ngửi ngửi: "Không có mà!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh trong trẻo.
"Ba ơi ba ơi!"
Sau đó lại nghe âm thanh lo lắng của Trần Như Ngọc phía sau: "Bảo Phong, con chạy chậm thôi!"
Lâm Bảo Phong đi vào, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì lập tức ôm lấy bắp đùi của anh, còn cọ cọ mặt, hiển nhiên là cực kỳ thích Lâm Hoàng Phong.
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, lúc Trần Như Ngọc nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt thì ngây cả người.
Đỗ Minh Nguyệt cũng sửng sốt, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Cô dịu dàng mỉm cười, thoải mái chào hỏi.
"Lâu không gặp!"
Trần Như Ngọc nghiến răng, trong lòng dấy lên ngọn lửa giận, cô ta bước nhanh tới, đột nhiên hung hăng nắm lấy cánh tay của Đỗ Minh Nguyệt.
"Đỗ Minh Nguyệt, cô có biết xấu hổ không, giao hẹn lúc trước của chúng ta, cô thật sự quên rồi sao?"
Vẻ mặt cô ta dữ tợn, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Trần Như Ngọc nắm lấy tay cô, dùng lực rất mạnh, móng tay cắm sâu vào trong da thịt của Đỗ Minh Nguyệt, đau khiến cô phải nhíu mày.
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, cô cũng không thể nói gì, chỉ đành mặc cho cô ta phát tiết lửa giận.
Lâm Hoàng Phong thấy cảnh này thì cau mày lại.
Anh đi lên trước, hung hăng hất tay Trần Như Ngọc ra, nghiêm nghị quát lớn: "Trần Như Ngọc, cô đừng có mà quá đáng."
Trần Như Ngọc bị Lâm Hoàng Phong đẩy ra, cả người lảo đảo, tóc bay tán loạn, lúc này suy sụp ngồi phịch xuống đất.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Trần Như Ngọc, hé miệng định nói gì, cuối cùng vẫn không thốt lên lời.
Lâm Bảo Phong thấy mẹ bị ba đẩy, không khỏi khóc lóc đi tới bên người Trần Như Ngọc.
"Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?" Sau đó nhìn về phía Lâm Hoàng Phong, trong mắt tràn đầy hận ý.
Cậu bé hận ba mình, vì sao ba luôn khác với những người ba khác, không thể dịu dàng với cậu một chút, mà luôn luôn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh băng như vậy.
"Ba thật xấu, bà dì xấu, các người đều là người xấu!" Cậu bé gào lên: "Con không cần ba làm ba của con nữa, không cho ba bắt nạt mẹ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt đầy hận thù của Lâm Bảo Phong, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cô nóng nảy đứng dậy, giải thích: "Cháu hiểu lầm rồi, chúng ta không có bắt nạn mẹ cháu."
"Tôi không nghe, tôi không nghe, dì là người xấu, dì cướp ba tôi đi, dì cút đi!" Cậu bé đứng lên, giang hai tay đứng chắn trược mặt Trần Như Ngọc.
Lúc này Trần Như Ngọc mới tỉnh táo một chút, cô ta ôm lấy Lâm Bảo Phong, khóc đến thương tâm.
Sự áy náy lan tràn trong lòng Đỗ Minh Nguyệt, cô không biết nên giải thích thế nào.
Cô nhìn về phía Lâm Hoàng Phong, dịu dàng nói: "Hai người từ từ nói chuyện đi!"
Nói xong, cô nhìn về phía Đỗ Thanh Vy, nhẹ nhàng nói: "Thanh Vy, Từ Lâm, chúng ta đi trước thôi!"
dvt và Từ Lâm đều ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt..