LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Lúc này Đỗ Minh Nguyệt đi mới đi tới hàn huyên của Hoàng Minh Vân về tình trạng mấy năm gần đây của mình.

Hoàng Minh Vân chỉ cảm thấy một người mang theo con nhỏ thật không dễ dàng gì.

"Cậu đoán xem hôm nay tớ gặp ai."
"Ai?" Đỗ Minh Nguyệt tò mò hỏi.

"Đỗ Thùy Linh, chính là em gái của cậu, bây giờ cậu chắc không biết cô ta thế nào nhỉ."
Đỗ Thùy Linh, nghe được cái tên này, cô không khỏi nhớ lại những việc trước đây cô ta đã làm.

"Nó thế nào?" Cô lạnh nhạt hỏi, hiển nhiên không có nhiều hứng thú với cô ta.

"Hồ Đức Huy bị đuổi ra khỏi nhà họ Đỗ, bây giờ Đỗ Thùy Linh như hề vậy!"
"Hồ Đức Huy bị đuổi?" Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày hỏi lại.

"Đúng thế, bây giờ không biết đi đâu, dù sao nghe nói là Đỗ Chính Lâm tức giận lắm, cậu chắc không biết anh ta làm ra việc gì đâu nhỉ?"
Thì ra từ sau chuyện thị trưởng kia, con đường làm quan của Hồ Đức Huy vẫn bị đả kích, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn nhớ mong tập đoàn của nhà họ Đỗ.

Mà Đỗ Thùy Linh đối với anh ta cũng càng ngày càng lạnh nhạt.

Cứ như vậy qua ba năm, cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, hạ độc đối với Đỗ Chính Lâm.


Chuyện này bị phát hiện vào một tháng trước, Đỗ Chính Lâm rất tức giận, trực tiếp cầm chổi quét anh ta ra khỏi nhà họ Đỗ.

Đỗ Minh Nguyệt một mực yên tĩnh lắng nghe, trên mặt không có biểu cảm gì, dường như đối với cô, chẳng qua chỉ là chuyện của người ngoài mà thôi.

Biết được đầu đuôi câu chuyện xong, cô cười mỉa mai một tiếng: "Đáng đời Đỗ Chính Lâm."
Lúc trước đối với mẹ và cô thế nào, bây giờ tất cả đều là báo ứng.

"Có điều, khẳng định là cũng có phần của Đỗ Thùy Linh, nếu không anh ta cũng không thể cứ hạ độc như vậy được.

Dựa theo tính tình của Mai Như Lan, bà ta không có khả năng ngồi yên không để ý tới.

Nhưng một năm sau mới phát hiện, đó chỉ có thể nói là Mai Như Lan và Hồ Đức Huy thông đồng với nhau, muốn chiếm tài sản của Đỗ Chính Lâm!
Đỗ Chính Lâm đúng là đáng thương, người kề gối bao năm lại muốn hại chết ông ta.

Cố điều đó cũng là do ông ta tự làm tự chịu.

Hoàng Minh Vân nghe cô nói vậy, không khỏi bừng tỉnh: "Cậu nói là mẹ của Đỗ Thùy Linh cũng có tham dự với Hồ Đức Huy trong chuyện này? Không phải chứ? Đó là chồng bà ấy mà!"
"Ha..." Đỗ Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng: "Lợi ích trước mắt, ai còn quan tâm những chuyện đó, với cả, Mai Như Lan vốn chẳng phải người tốt lành gì, lúc trước mẹ và tớ bị chính bà ta đuổi ra ngoài."
Lại hồi tưởng lại cảnh tượng kia, cô vẫn hận không thể xé nát bộ mặt dối trá của người đàn bà kia.

Hoàng Minh Vân nhìn dáng vẻ hận thù của Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng cũng không khỏi bối rối: "Minh Nguyệt, đều đã qua rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa."
Đỗ Minh Nguyệt nắm chặt hai tay, lúc này mới thả lỏng, hận ý trong mắt cũng dần tiêu tán.

Cô nhìn Hoàng Minh Vân với vẻ hối lỗi, nói: "Xin lỗi Minh Viên, có lẽ là do tớ quá mệt mỏi!"
Thật ra Hoàng Minh Vân vẫn rất đau lòng cho Đỗ Minh Nguyệt, dù sao từ nhỏ cô được ông nội cưng chiều nuôi lớn, mặc dù đã mất đi ba mẹ, nhưng cô không hề cảm thấy mình bất hạnh gì.

Có điều gần đây ông nội càng ngày càng già, ông vẫn luôn nói với cô gì mà lúc nào mới có chắt.

Hoàng Minh Vân không khỏi xụ mặt xuống, trầm giọng nói: "Minh Nguyệt, tớ muốn từ bỏ!"
"Từ bỏ cái gì?" Đỗ Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn cô ấy.

Mặt Hoàng Minh Vân trở nên đỏ bừng: "Ôi, còn có thể là ai, chính là Trương Vân Thành, cái tên mọt sách đó."
"Cậu còn chưa theo đuổi được anh ấy à?" Đỗ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc.

Theo lý mà nói, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tấm vải mỏng, hẳn là phải nhanh chóng tóm được mới đúng, sao bây giờ còn chưa có động tĩnh gì.


Hoàng Minh Vân gật đầu bất đắc dĩ: "Làm sao mà theo đuổi được, tớ hẹn anh ấy ra thì anh ấy tìm đủ cớ, chỉ thiếu chút nữa là sang châu Phi làm tình nguyện rồi, bây giờ tớ thực sự hết cách."
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ấy nói vậy, trong đầu đại khái cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Trương Vân Thành, không nín được bật cười.

"Cậu cũng đừng gấp, cậu không hỏi qua anh ấy vì sao không tiếp nhận cậu sao?"
Hoàng Minh Vân có nhan sắc, có gia thế, có thể khiến anh ấy từ chối, hoặc là vì tự ti, hoặc là vì có người mình thích.

Đỗ Minh Nguyệt đoán không sai, chỉ nghe Hoàng Minh Vân ủ rũ nói: "Anh ấy nói anh ấy có người mình thích rồi."
Nói xong, cô nhìn thoáng qua Đỗ Minh Nguyệt, rồi lại cúi đầu: "Nhưng bọn họ không có khả năng ở bên nhau."
"Đã không có khả năng ở bên nhau, vậy thì càng dễ xử lý, cứ quấn lấy anh ấy, quấn cho đến khi anh ấy đồng ý mới thôi."
Lúc trước Hoàng Minh Vân cũng nghĩ thế, nhưng mà theo đuổi anh lâu như vậy, ngay cả một tia hi vọng cũng không nhìn thấy, với cả, sức khỏe của ông nội càng ngày càng kém, điều ông hi vọng nhìn thấy chính là cô có thể hạnh phúc.

Nhưng mà bây giờ, cô thật sự không biết mình còn có thể kiên trì được không.

"Minh Nguyệt, gần đây ông nội tớ không khỏe, mặc dù ông không nói, nhưng tớ biết, ông muốn nhìn thấy tớ kết hôn."
Bởi vì những lời này mà bầu không khí đột nhiên trở nên thương cảm, đúng vậy, làm trưởng bối, ai lại không hi vọng được nhìn thấy con cháu mình hạnh phúc.

Điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt cũng thấy có chút khó khăn.

"Tớ thấy, nếu không cậu cứ lơ anh ấy một thời gian, chờ đến lúc đó xem tình hình thế nào."
Hoàng Minh Vân cười, tinh thần tăng thêm hai phần: "Không nói mấy chuyện này nữa, tớ tới thăm cậu, xem cậu không thiếu cánh tay nào là tớ yên tâm rồi."
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô nói vậy thì trong lòng càng thêm áy náy: "Tớ cũng hi vọng mới phải."
Lúc Lâm Hoàng Phong về, Hoàng Minh Vân đã rời đi, cô nhìn bóng lưng Hoàng Minh Vân mà không khỏi cảm thấy thương cảm.

Anh đi tới bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, nắm lấy bờ vài nhỏ của cô.

"Sao vậy, sao lại khóc!"

Đỗ Minh Nguyệt khịt mũi một cái, trừng mắt liếc anh.

"Nào có, chỉ là bụi bay vào mắt chứ đâu khóc đâu."
Lâm Hoàng Phong không muốn vạch trần cô, anh cảm thấy như vậy cũng tốt.

Chí ít ở trước mặt anh, cô không cần cứ luôn đè nén chính mình.

"Vâng vâng vâng, bà Lâm nói gì thì là thế đó, người làm chồng đây không dám phản bác!"
Nghe được anh nói lời này, nháy mắt Đỗ Minh Nguyệt liền nín khóc mà bật cười, sau đó nhéo eo anh.

Hông anh chẳng có một chút thịt thừa, căn bản là nhéo không thành, Đỗ Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt.

Con ngươi của Lâm Hoàng Phong trầm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Minh Nguyệt, đây là do em tự làm tự chịu."
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới biết sai, vội vàng cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, em sai rồi!"
Nhưng Lâm Hoàng Phong không có ý định buông tha cô, trực tiếp bế cô lên.

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô trong lòng, cười xấu xa một tiếng: "Từ từ đã bé cưng, đợi lát nữa hẵng cầu xin tha thứ."
Sau đó liền bế cô đi lên cầu thang, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới biết cái gì gọi là tự tạo nghiệp thì không thể sống.

Sau khi Đỗ Chính Lâm biết Hồ Đức Huy bỏ thuốc, vẫn nằm ở trong bệnh viện, mà Mai Như Lan một mực ở cạnh chăm sóc ông..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi