Sau khi xoa mặt, Trần Như Ngọc nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ, đứa nhỏ là con của Lâm Hiên Hữu."
“Lâm Hiên Hữu?” Đỗ Minh Nguyệt che miệng.
Trần Như Ngọc gật đầu, sau đó đem tất cả tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây nói ra hết.
Đỗ Minh Nguyệt lắng nghe, không biết tại sao trong lòng cô có chút đau khổ.
"Kỳ thực không có chuyện gì phát sinh giữa Lâm Hoàng Phong và tôi.
Tôi khi đó đang mang thai đứa bé, căn bản cũng không làm được cái gì".
Khuôn mặt của Trần Như Ngọc đầy tội lỗi, nếu lúc đó cô không bị ám ảnh quá sâu thì có lẽ, cô đã không như bây giờ.
“Tại sao cô lại làm như vậy?” Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì Lâm Hoàng Phong, tôi không cam lòng."
Cô không cam lòng, không muốn suốt ngày yêu anh, cuối cùng anh lại thực sự yêu người khác.
Đó là lý do tại sao cô không từ thủ đoạn nào để đoạt lại Lâm Hoàng Phong.
Đỗ Minh Nguyệt không biết phải nói gì để an ủi cô, có lẽ cuộc sống là vô thường như vậy.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Minh Nguyệt, cô nắm tay và cầu xin: "Tôi cầu xin cô, sau này nếu tôi gặp phải chuyện gì thì đừng nói cho đứa nhỏ biết.
Nó cũng là người nhà họ Lâm, tôi không muốn nó biết rằng nó có một người cha bẩn thỉu như vậy ”.
Tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của cô, cô cũng là một người mẹ và đương nhiên hiểu được cảm xúc của cô ấy.
“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy, cô không thể có chuyện được, Bảo Phong sẽ không muốn rời xa cô đâu.” Đỗ Minh Nguyệt nắm chặt tay cô.
Trần Như Ngọc lắc đầu, "Không, tôi biết trong lòng Lâm Hoàng Phong chỉ có cô.
Năm năm qua, tôi cứ nghĩ tôi có thể đuổi cô ra ngoài, nhưng anh ấy căn bản cũng không thèm nhìn tới tôi một chút." Cô nghẹn ngào nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô nói những câu này, trong lòng không biết là cảm giác gì.
"Tôi cầu xin cô, cô có thể giúp tôi được không? Bảo Phong không thể sống mà không có cha”.
Trần Như Ngọc mặt đầy nước mắt, cô không biết phải làm sao, cũng không biết tìm ai, chỉ có thể tìm Đỗ Minh Nguyệt.
Tôi cầu xin cô hãy đối xử tốt với con tôi một chút, chỉ cần nó có thể lớn lên khỏe mạnh là đủ.
Đỗ Minh Nguyệt không hiểu tại sao cô ấy lại nói ra những điều này, nếu thật sự không nỡ lòng bỏ như thế tại sao không ở cùng nhau?
Lâm Hoàng Phong nói rằng sẽ đưa cho cô một khoản tiền và để cô ra đi cùng đứa trẻ.
Lẽ nào…
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đỗ Minh Nguyệt.
“Cô không phải là muốn làm chuyện gì ngu ngốc đấy chứ?” Đỗ Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
Trần Như Ngọc mím môi, nhưng không phản bác, Đỗ Minh Nguyệt biết rằng cô ấy có suy nghĩ của riêng mình.
"Đừng làm chuyện ngu ngốc, Bảo Phong vẫn còn nhỏ như vậy, nếu cô rời đi, đứa nhỏ biết làm sao?"
Trần Như Ngọc lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng: "Tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, chỉ là tôi muốn thỉnh cầu cô giúp tôi một chút."
"Tôi..." Đỗ Minh Nguyệt không biết phải trả lời như thế nào.
"Chuyện này, cũng xin cô đừng nói với Lâm Hoàng Phong được không? Anh ấy ghét nhất là bị người khác lừa dối.
Tôi đã làm một điều sai trái.
Tôi đã bị trừng phạt cho những gì tôi đáng phải nhận, nhưng Bảo Phong vô tội."
Là mẹ, ai chẳng muốn con mình lớn lên khỏe mạnh.
Cô đương nhiên biết cảm giác này.
“Tôi hứa với cô, nhưng tôi cũng mong cô đừng làm chuyện ngu ngốc, tôi sẽ giúp cô nuôi nấng nó.” Đỗ Minh Nguyệt không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Trần Như Ngọc không thể nhịn được cười khi thấy cô đã đồng ý.
"Cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều."
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ rằng có một ngày, cô lại có một cuộc nói chuyện ôn hòa như vậy với cô ấy vì chuyện của đứa trẻ.
Có lẽ là do cùng làm mẹ, cô không còn hận Trần Như Ngọc nhiều như trước nữa.
Sau khi Trần Như Ngọc đi, Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa thể phục hồi tinh thần của mình, cho đến khi Má Ngô đi tới và gọi cô mới ngẩng đầu lên.
"Mợ trẻ, mợ đang suy nghĩ gì vậy? Tôi gọi mợ đã lâu."
Đỗ Minh Nguyệt ngượng ngùng cười, "Xin lỗi Má Ngô, vừa rồi con đang suy nghĩ vài việc, mà có chuyện gì vậy?”
"Cậu chủ vừa gọi điện thoại nói cuối tuần này sẽ về nhà họ Lâm, nói mợ cùng cậu chủ và tiểu thư nhỏ chuẩn bị một chút!"
"Về nhà họ Lâm?
"Vâng, đúng vậy."
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó nỗi sợ hãi bởi bà nội Lâm lại hiện lên trong lòng cô.
Buổi tối, Lâm Hoàng Phong trở về biệt thự.
Đỗ Minh Nguyệt đã do dự muốn nói với anh điều này, nhưng khi cô nghĩ đến những gì Trần Như Ngọc nói, cuối cùng cô vẫn là không nói.
Thấy cô có tâm sự, Lâm Hoàng Phong đưa tay ra ôm cô vào lòng.
"Làm sao vậy? Bảo bối!”
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Không sao đâu, chỉ là em đang nghĩ ngày mai Trần Như Ngọc và Bảo Phong có ổn không!"
"Yên tâm đi, có anh ở đây sẽ không để cho bọn họ có chuyện gì đâu."
Nhưng cho dù là như vậy thì Đỗ Minh Nguyệt vẫn không yên tâm, "Lỡ như có gì đó bất ngờ xảy ra thì sao?"
Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, nói: "Ngốc quá, anh nhất định sẽ cứu Bảo Phong."
"Nhưng……"
“Được rồi.” Lâm Hoàng Phong ngắt lời cô, “Đừng nghĩ tới nữa được không?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy anh nói vậy, cô cũng không hỏi gì nữa, gật đầu và nhẹ nhàng nói: "Được."
Trần Như Ngọc đến địa điểm đã định vào thời gian đã thỏa thuận.
Trước khi đi cô nói với Lâm Hoàng Phong: "Nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh không cần quan tâm đến em, em muốn anh giết Lâm Hiên Hữu và bảo vệ Bảo Phong."
Lâm Hoàng Phong nhìn cô, mắt anh rực lửa, anh không biết cô muốn làm gì.
Tuy nhiên, anh nói rằng anh sẽ giữ an toàn cho mẹ con họ, và anh sẽ không thất hứa.
"Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ bình an vô sự."
Trần Như Ngọc siết chặt tay, cô cũng hy vọng mình có thể bình an vô sự, nhưng đối mặt với Lâm Hiên Hữu, cô thật sự không dám đảm bảo.
Khi đến địa điểm đã thỏa thuận, Lâm Hiên Hữu đã ở đó đợi cô.
Nhìn thấy cô đi tới, anh ta không khỏi bật cười, "Xem ra cô đã có được thứ tôi muốn?"
Khi anh ta cười, vết sẹo ở khóe mắt cũng chuyển động, trông đặc biệt kinh khủng.
Trần Như Ngọc không trả lời, nhưng nhìn xung quanh và phát hiện không có bóng dáng của Bảo Phong đâu cả.
"Bảo Phong đâu? Con tôi đâu?
Lâm Hiên Hữu chế nhạo, "Cô cho rằng tôi sẽ đem đứa nhỏ mang theo sao, Trần Như Ngọc, tôi không có ngu!"
"Anh……”
Trần Như Ngọc lo lắng, điều này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Cô đang đeo một chiếc tai nghe vô hình, Lâm Hoàng Phong và tất cả mọi người đều nghe rõ những lời đó.
"Đi xem trong nhà Lâm Hiên Hữu ở có đứa nhỏ nào không, tìm được bọn họ liền báo ngay!"
“Tôi đi!” Trương Văn Thành nói trước.
Lâm Hoàng Phong liếc hắn một cái, cũng không có từ chối, "Được, cậu đi xem một chút, nhớ nói cho tôi tình hình."
Trương Văn Thành gật đầu, sau đó cùng một nhóm người rời đi.
"Đừng lo lắng, chỉ cần tôi đạt được thứ mình muốn, tôi sẽ không làm gì con trai cô."
Lâm Hiên Hữu cong môi, có vẻ tự tin rằng cô sẽ đưa đồ cho anh ta..