Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên biết những lời của Lâm Hoàng Phong có ý gì, nhưng cô vẫn cảm thấy quá tàn nhẫn với một đứa trẻ.
Và Lâm Hoàng Phong đã quyết định đưa thằng bé đến xem thi thể của Trần Như Ngọc, "Đi thôi, cha sẽ đưa con đến gặp mẹ."
Bảo Phong siết chặt tay của chính mình, trong lòng tự nhủ: "Mẹ nhất định không có chuyện gì, mẹ nhất định không có chuyện gì."
Đỗ Minh Nguyệt có chút lo lắng liền đi theo bọn họ.
Thi thể của Trần Như Ngọc được đặt trong nhà xác, không khí lạnh lẽo vây quanh.
Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt đến đây.
Bảo Phong càng bước càng cảm thấy hoảng sợ, thằng bé đột ngột dừng lại.
“Cha nói dối!” Thằng bé nghẹn ngào nói.
Lâm Hoàng Phong quay đầu lại nhìn thằng bé, mỗi một câu nói đều sắc bén lạ thường.
"Phong nhi, cha không nói dối con, là con đang tự lừa dối chính mình."
"Mẹ còn sống, mẹ nhất định còn sống, con sẽ đi tìm mẹ!"
Nói xong liền xoay người khóc lóc chạy đi.
Đỗ Minh Nguyệt lo lắng, "Em sẽ đi theo sau, anh về nghỉ ngơi trước."
Mặc dù Bảo Phong còn nhỏ, nhưng cô không thể đuổi kịp ngay cả khi cô chạy.
Cho đến khi cô nhìn thấy thằng bé vượt đèn đỏ và suýt bị tông, tim cô như thắt lại.
Người lái xe tính khí cáu kỉnh, thò đầu ra và hét lên: "Thằng nhóc, đi đứng kiểu gì vậy? Muốn chết thì chết xa một chút”.
Đỗ Minh Nguyệt bước tới và đỡ lấy thằng bé, "Con bị điên rồi sao? Mẹ con vất vả lắm mới cứu được con trở về, con lại muốn đối xử với chính mình như vậy sao?”.
Bảo Phong không muốn nhìn thấy cô một chút nào, vì vậy nó tức giận đẩy cô ra, và hét lên: "Tôi không quan tâm đến dì, đồ phụ nữ xấu xa, tôi đi tìm mẹ của tôi!"
Vừa nói, nước mắt nó vừa rơi.
Nó mím môi, dáng vẻ mạnh mẽ, thật khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Đỗ Minh Nguyệt không biết làm thế nào để an ủi, thì đã thấy thằng bé lau nước mắt chính mình, sau đó kiên quyết chạy về một hướng!
“Đừng tới đây!” Thằng bé đột nhiên quay đầu lại và nói với Đỗ Minh Nguyệt một cách hằn học.
Nhưng làm sao Đỗ Minh Nguyệt có thể thực sự phớt lờ thằng bé được nên chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.
Nhìn thấy thằng bé đi đến một căn hộ, Đỗ Minh Nguyệt ngay lập tức đi theo vào thang máy.
Khi Bảo Phong nhìn thấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai đó lại trở nên khó chịu.
"Không phải tôi nói dì đừng có đi theo tôi sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhún vai, "Đây không phải là chỗ của con, tại sao dì không thể đến?"
"Dì..." Bảo Phong nghe cô nói như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đơn giản chỉ cần phớt lờ cô ấy và trực tiếp bấm thang máy.
Thang máy chậm rãi hướng lên trên và dừng lại khi đến tầng mười.
Chỉ thấy Bảo Phong lấy chìa khóa từ lọ hoa bên cạnh ra, sau đó mở cửa, vui mừng hét lên: "Mẹ ơi, mẹ ơi, Bảo Phong đã về!"
Đỗ Minh Nguyệt đi theo sau vào.
Căn hộ này lớn hơn nơi cô và Lâm Thanh Vy ở, nhưng cũng rất ấm áp.
Nghĩ đến Trần Như Ngọc rất quan tâm đến Bảo Phong, muốn biết yêu một ai đó thì chỉ cần nhìn cách trang trí liền biết rồi.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, con trở về gặp mẹ rồi đây!"
Bảo Phong hạnh phúc và bước vào phòng, nhưng khi anh mở cửa ra thì không có gì cả.
Không ai trả lời, không ai đáp lại nó, mọi thứ thật im ắng, yên lặng khiến nó cảm thấy thật đáng sợ.
Thằng bé dường như đã chấp nhận hiện thực trước mắt, trong não nó lại hiện lên hình ảnh Trần Như Ngọc nằm trên vũng máu, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngất xỉu trên mặt đất.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới thì thấy Bảo Phong đã ngất xỉu trên mặt đất.
Cô bước nhanh về phía trước và ôm thằng bé vào lòng.
"Phong nhi, Phong nhi, con có sao không!"
Nhưng đứa trẻ lại bất động khiến Đỗ Minh Nguyệt có chút lo lắng nên cô ôm chầm lấy nó, vội vàng chạy về phía bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, Lâm Hoàng Phong vẫn chưa rời đi.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt ôm Bảo Phong chạy tới, anh lo lắng hỏi:”Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu và trả lời: "Em không biết chuyện ra sao nũa.
Vừa vào cửa, đã thấy thằng bé ngất xỉu."
"Gọi bác sĩ đến khám đi!"
Đỗ Minh Nguyệt nói xong liền đặt thằng bé lên giường bệnh, lúc này bác sĩ mới vội vàng chạy tới, Đỗ Minh Nguyệt lập tức tránh sang một bên.
Bác sĩ kiểm tra rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Đứa nhỏ không sao, chỉ là ngất đi thôi."
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới thả lỏng người, cũng may chỉ là như vậy, nếu không cô thật sự không biết phải giải thích với Trần Như Ngọc như thế nào.
Rõ ràng là đã hứa sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt.
Nhìn thấy cô đang tự trách bản thân, Lâm Hoàng Phong bước tới, nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, Phong nhi sẽ không sao đâu."
Đỗ Minh Nguyệt có chút oan ức nhưng lại không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là xoay người vùi vào ngực anh.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc của anh, lúc này cô mới cảm thấy bình tĩnh lại.
Lâm Hoàng Phong càng đau lòng hơn, anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu!"
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn và mạnh mẽ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
"Cháu trai của ta đâu? Thằng bé không sao chứ?"
Giọng nói này rõ ràng là giọng của bà nội Lâm, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng đẩy Lâm Hoàng Phong ra, lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mắt.
Bà nội Lâm đến phòng bệnh, Đỗ Minh Nguyệt đứng lên hết sức cung kính.
Bà nội Lâm hơi sững sờ khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, nhưng bà không nói gì, bà chỉ nghĩ về cháu cố của mình.
“Phong nhi, Phong nhi thế nào rồi?” Khuôn mặt già của bà đầy vẻ lo lắng.
Lâm Hoàng Phong an ủi: "Bà nội, Phong nhi không sao cả, đừng lo lắng."
Bà nội Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi về Trần Như Ngọc,
Vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong hiện lên một tia đau buồn, anh nghiêm nghị nói: "Trần Như Ngọc, cô ấy chết rồi!"
Bà nội Lâm chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cơ thể không khỏi lắc lư, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng bước tới đỡ bà.
"Bà nội, bà có sao không?"
Bà nội Lâm thật vất vả mới đứng vững lại, sau đó khoát tay, như thể bà đã ổn!
"Thế còn tên nghiệp chướng đó thì sao?"
"Bị cháu bắn một phát."
Lâm Hoàng Phong không nói những lời này ra, nhưng bà Lâm cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Bà vỗ đùi chính mình, than vãn: "Quả báo, tất cả đều là quả báo.
Hồi đó ta không nên để bọn họ tới nhà họ Lâm!"
Bà nội Lâm nói xong liền ho dữ dội, hiển nhiên là rất tức giận.
Nhìn tình cảnh này, Lâm Hoàng Phong nhanh chóng gọi bác sĩ, phải đến nửa ngày sau bà mới khôi phục được cảm xúc.
Khoát tay một cái, dáng dấp kia trong nháy mắt tựa hồ già hơn mười mấy tuổi.
"Ta già rồi, còn các con cũng đã lớn rồi, có một số việc ta không quản."
"Bà nội, cháu mãi mãi là cháu của bà, bà đừng nghĩ lung tung nữa.".