LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Đỗ Chính Lâm vừa xuống xe thì tình cờ nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Thùy Linh có chút khó coi.

Ông đứng đó ngăn cô lại: “Con đi đâu về vậy? Sắc mặt trông rất tệ.”
Đỗ Thùy Linh lúc trước còn đang mải nghĩ đến Hồ Đức Huy, thậm chí không để ý rằng xe của Đỗ Chính Lâm đang đi tới.

Bây giờ nghe thấy giọng nói của ông, cô lập tức giật mình sợ hãi.

Đỗ Chính Lâm nhìn vẻ mặt của cô, nhận ra dường như cô đang giấu ông điều gì đó, điều này khiến Đỗ Chính Lâm có chút cảnh giác.

Đôi mắt của Đỗ Thùy Linh cố gắng né tránh, cuối cùng cô nói một cách bình tĩnh: “Con không sao, vừa rồi có một con mèo chạy vụt qua khiến con hoảng sợ thôi.

Sao hôm nay ba về muộn thế, có việc gì sao?”
Nghe thấy lời giải thích mơ hồ của cô, Đỗ Chính Lâm có chút nghi hoặc, trừng mắt nhìn cô chằm chằm như muốn nhìn thấu tâm can cô.

Đỗ Thùy Linh có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của ông ta, trong lòng phập phồng lo sợ.

Thật lâu sau, ông mới thu hồi ánh mắt rồi khẽ nói: “Công ty có chuyện gấp cần giải quyết, khi xong việc thì đã muộn thế này rồi.”
Đỗ Thùy Linh vén tóc ra sau tai, ngượng nghịu cười nói: “Vậy ba mau vào nhà nghỉ ngơi đi, mẹ cũng đang ở nhà.”
Đỗ Chính Lâm lên tiếng, cũng không nhận ra là đang dò hỏi hay tức giận:
“Thời gian này, con đang bận rộn chuyện gì vậy?”
Đỗ Thùy Linh đột nhiên bị hỏi như vậy, cô không khỏi trở nên cảnh giác, vội vàng thanh minh: “Không có gì bận cả.

Ba, sao ba đột ngột lại hỏi như vậy?”.

ngôn tình ngược
Đỗ Chính Lâm hừ lạnh: “Con không còn trẻ nữa, con cũng nên có sự nghiệp và gia đình của riêng mình.”
Đỗ Thùy Linh cúi đầu và cắn môi.

Có phải ba cô đang trách cô không?
Chắc chắn rồi.


Kể từ khi Hồ Đức Huy xảy ra chuyện, thái độ của ba đối với cô càng ngày càng trở nên thờ ơ.

Nếu tình trạng này còn tiếp tục, e rằng ông có thể bỏ rơi cô bất cứ lúc nào.

“Ba, con dạo này cũng bận học.

Ba đừng lo, con sẽ cố gắng học tập đạt kết quả tốt sau đó tới tập đoàn Đỗ thị làm việc.”
“Quên chuyện làm việc tại tập đoàn Đỗ thị đi.” Đỗ Chính Lâm nhìn chằm chằm về phía trước, trong giọng nói không có một chút cảm xúc: “Gần đây con có nghe tin gì từ em gái của mình không?”
Nghe Đỗ Chính Lâm nhắc đến Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thùy Linh cả người liền trở nên cảnh giác.

“Ba, tại sao ba đột nhiên nhắc tới Minh Nguyệt?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là tự nhiên lại nghĩ tới nó thôi.”
Sau khi Đỗ Chính Lâm nói ra điều này, ông cũng không nói thêm gì nữa.

Về phần Đỗ Thùy Linh, cô đương nhiên sẽ không nói cho ông ấy biết về tình hình của Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Chính Lâm lúc này đột ngột nhắc tới Đỗ Minh Nguyệt, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản, có lẽ còn có nguyên nhân khác.

Lúc này cô đứng phía sau Đỗ Chính Lâm, tự nhắc nhở bản thân không được phép bối rối, thời điểm này cô càng nên học cách giữ bình tĩnh.

Mai Như Lan nhìn thấy hai ba con họ trở về cùng nhau thì lập tức mỉm cười chào đón họ.

“Sao hôm nay hai người lại về với nhau? Chồng à, hôm nay ông làm việc vất vả không?”
Mai Như Lan uyển chuyển đi tới trước mặt ông, quan tâm hỏi.

Đỗ Chính Lâm ôm eo bà như thường lệ, nhưng trong mắt ông dường như không có chút ý cười nào.

“Nhìn thấy bà thì đã hết mệt rồi.” Đỗ Chính Lâm hiếm khi nói những lời ngọt ngào.

Những lời này khiến Mai Như Lan vô cùng vui vẻ.

Đỗ Thùy Linh ở bên cạnh nhìn cách bọn họ trò chuyện, không biết tại sao cô luôn cảm thấy dường như ba mình đã phát hiện ra điều gì đó.

Trong khi Đỗ Chính Lâm lên tầng nghỉ ngơi, Đỗ Thùy Linh đã kéo Mai Như Lan sang một bên.

“Mẹ, con luôn cảm thấy ba có điều gì đó không ổn.”
Mai Như Lan nghe thấy vậy, sắc mặt bà liền lập tức trở nên trắng bệch: “Sao vậy? Ba con nhìn thấy gì đó sao?”
Đỗ Thùy Linh cũng không biết có phải ba cô đã phát hiện được điều gì hay không, chỉ là dù sao cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Không, con chỉ muốn nhắc nhở mẹ thôi.

Thời gian này tốt nhất mẹ đừng liên lạc gì với Hồ Đức Huy nữa.

Hôm nay anh ta đã tới tận đây tìm con đấy.”
“Con đang nói cái gì vậy? Tên khốn nạn đó lại dám tới tìm con ư? Hắn ta điên rồi!”
Đỗ Thùy Linh vội vàng che miệng nói nhỏ: “Mẹ, nhỏ giọng đi, nếu ba nghe thấy thì sao?”
Mai Như Lan gật đầu, tỏ vẻ vô tội.

Đỗ Thùy Linh buông tay, khẽ khàng nói: “Tóm lại, mẹ hãy cẩn thận hết mức, đừng để ba phát hiện bất cứ chuyện gì.

Nếu không, chúng ta đều sẽ bị đuổi đi hết.”
Mai Như Lan trông cũng vô cũng sợ hãi khi nghĩ đến kết quả.

Bà co rúm cổ rồi nói: “Mẹ biết rồi, con gái, mẹ sẽ chú ý.


Nhân tiện, còn buổi hẹn hò giấu mặt của con hôm nay thì sao?”
Khi nói đến buổi hẹn hò giấu mặt vừa rồi, khuôn mặt của Đỗ Thùy Linh lập tức trở nên tối sầm lại.

“Con sẽ không bao giờ ở với loại người này nếu như anh ta không có chút ít giá trị sử dụng.” Giọng điệu của cô đầy chán ghét.

Mai Như Lan thở dài, xem ra buổi gặp mặt không được lý tưởng cho lắm.

...!
Chu Thành An cũng không vội liên lạc với Đỗ Minh Nguyệt, anh ấy sẽ ở lại đây một thời gian.

Anh chăm chú nhìn số điện thoại trong tay, tim vẫn còn đập rộn ràng.

Nhưng đồng thời, trong lòng anh cũng có chút sợ hãi, nếu Minh Nguyệt không muốn nhìn thấy anh thì sao?
Anh hít một hơi thật sâu, luôn cảm thấy ngập ngừng mỗi khi đối mặt với cô.

Chỉ cần gặp được Thanh Vy cũng tốt rồi.

Đúng vậy, anh tới đây để gặp Thanh Vy.

Cuối cùng anh cũng quyết định gọi cho Đỗ Minh Nguyệt.

Khi cô trả lời cuộc gọi, Lâm Hoàng Phong tình cờ có mặt trong phòng.

Nghe thấy giọng nói của cô vang lên, anh lập tức vểnh tai.

“Thành An, anh tới đây sao? Anh đang ở đâu vậy?” Đỗ Minh Nguyệt vui vẻ nói.

Nhìn nụ cười của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi cảm thấy ghen tị.

Không phải chỉ là một cuộc điện thoại thôi sao.

“Thanh Vy ư? Thanh Vy ở đây rất tốt, và Từ Lâm cũng rất ngoan.”
Đỗ Minh Nguyệt thực sự rất hạnh phúc.

Sau tất cả, Chu Thành An là một người bạn rất tốt của cô.

Hơn nữa, trong năm năm qua cô đã rất biết ơn anh ấy.

“Được rồi, nhưng không thể để anh mời em được.


Em mới là người nên cảm ơn anh.

Để em dẫn anh đi chơi.” Đỗ Minh Nguyệt cười rạng rỡ nói.

Lâm Hoàng Phong lúc này càng không vui, thật sự là cô định một mình đi chơi cùng anh ta sao?
Lâm Hoàng Phong khẽ vươn tay ra và kéo cô vào lòng, Đỗ Minh Nguyệt bị hành động đột ngột này làm cho giật mình.

Cô nhướng mắt, tức giận hỏi: “Hoàng Phong, anh đang làm gì vậy?"
Lâm Hoàng Phong ôm cô chặt hơn, trầm giọng nói: “Hơi lạnh!”
Bây giờ là mùa thu, trời quả thật có hơi lạnh.

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy, thực sự nghĩ rằng anh cảm thấy lạnh nên mới ôm mình, liền nhanh chóng lấy chăn bông tới đắp ngang người bọn họ.

“Còn bây giờ thì sao? Đã đỡ lạnh hơn chưa?” Đỗ Minh Nguyệt sốt sắng hỏi.

Lâm Hoàng Phong nhìn cô, khẽ cong môi rồi gục đầu vào vai cô.

“Không lạnh nữa rồi, thật ấm áp.”
Hơi thở của anh phả vào tai Đỗ Minh Nguyệt, khiến nhiệt độ hai má cô tăng nhanh.

Sao tự nhiên anh lại kỳ lạ như thế?
“Minh Nguyệt, anh buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ được không?” Lâm Hoàng Phong uể oải nói.

Đầu óc của Đỗ Minh Nguyệt lúc này trống rỗng, chỉ có thể bị anh dắt mũi kéo đi.

“Được thôi.”
Cuối cùng cô liền nhận ra mình vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Chu Thành An, lập tức mặt đỏ như trái cà chua.

Cô còn đang nghe điện thoại, sao có thể để người bên kia nghe thấy những câu đáng xấu hổ như thế được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi