Đỗ Minh Nguyệt cười khúc khích quay đầu lại, cô dường như không cảm thấy tức giận chút nào.
"Không biết tại sao, hiện tại nhìn thấy anh, tôi lại cản thấy anh rất đáng thương!"
Sau khi nói xong, đứa trẻ trong tay cô đột nhiên tỉnh dậy, khi nhìn thấy Hồ Đức Huy, cậu bé liền bật khóc.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy tình huống này liền ôm cậu bé vào lòng và an ủi.
"Ngoan, đừng khóc Bảo Phong, đừng sợ anh ta."
Hồ Đức Huy xem cảnh này liền đứng dậy, "Đỗ Minh Nguyệt, tôi biết rõ tính tình của cô, nhưng là con của cô, không biết có phải hay không là giống như cô bướng bỉnh."
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn anh ta với ánh mắt đề phòng, "Anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào đứa nhỏ này, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Hồ Đức Huy nhìn cô bảo vệ Lâm Bảo Phong như vậy, anh càng ngày càng chắc chắn đứa trẻ này là con của cô và Lâm Hoàng Phong.
"Cô cùng tôi liều mạng? Cô lấy cái gì cùng tôi liều mạng?" Nói xong, anh ta nhíu mày nói, "Bất quá cô yên tâm, tôi hiện tại không có ý định động đến các người, tôi còn muốn bắt các người, đi tìm Lâm Hoàng Phong đổi tiền!"
Quả nhiên, cái này cái nam nhân liền là muốn tiền, tại Đỗ Chính Lâm nơi đó lấy không được tiền, liền bắt đầu làm bắt cóc loại này hoạt động!
Sau khi Hồ Đức Huy rời đi, cánh cửa lại được đóng lại, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Lâm Bảo Phong thân thể lại run lên.
Đỗ Minh Nguyệt ôm lấy cậu bé nói: "Không sao đâu, đừng sợ Bảo Phong, ba ba nhất định sẽ tới cứu chúng ta!"
Bảo Phong biết cô là ai, vốn nên là tiếp tục đối với cô thái độ ác liệt, thế nhưng là, cậu bé bây giờ căn bản hung hăng không nổi.
Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng cái ôm của người phụ nữ này thực sự rất ấm áp.
"Tôi sẽ chết sao? Giống như mẹ của tôi!" Lâm Bảo Phong bình tĩnh hỏi.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt lắng nghe, cô không hiểu tại sao cậu bé lại nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn đáp: "Không, mẹ sẽ không để con chết.
Mẹ đã hứa với mẹ của con sẽ chăm sóc cho con thật tốt.
Hơn nữa, trên đời này, vẫn còn nhiều nơi đẹp đẽ khác, đợi con đến khám phá."
Nghe những lời dịu dàng như vậy của cô, Lâm Bảo Phong cảm thấy trong lòng bình tĩnh một chút.
Cậu bé cúi đầu, trừng mắt hỏi: "Tôi đã làm nhiều chuyện với dì như vậy, dì không trách tôi sao?"
"Làm sao lại không oán con chứ, có đôi khi mẹ nghĩ, nên đem con bắt lại hung hăng đánh một trận mới được, nhưng là, mẹ mới không phải loại kia ngược đã trẻ em."
Thành thật mà nói, những gì Lâm Bảo Phong làm gần đây khiến cho cô có ý định đánh người!
Mỗi lần đều dựa vào suy nghĩ của chính mình để an ủi, cô cảm thấy chính mình sắp mọc ra nếp nhăn.
“Thật ra, con không ghét dì!” Lâm Bảo Phong nghẹn ngào nói, “Con chỉ nghĩ điều này thật bất công với mẹ của con, nhưng ba ba nói, ba ba chưa bao giờ yêu mẹ của con, vậy tại sao lại có con, Giáo viên không phải nói, chỉ có ba mẹ yêu nhau, chúng ta mới có thể xuất hiện sao?"
Đây thực sự là một lời nói dối đẹp đẽ, Đỗ Minh Nguyệt nghĩ.
"Đại bộ phận đều là như vậy, cũng có ngoại lệ, tỉ như, con nha, nhưng mà con không nên hoài nghi mẹ của con đối với con yêu thương, cô ấy yêu con rất nhiều, yêu con hơn cả bản thân của mình!"
Cô nghĩ trong năm năm qua, nếu như không có Lâm Bảo Phong tồn tại, có lẽ cô ấy đã thực sự không thể sống.
Bảo Phong lẩm bẩm hỏi: "Thật không? Còn ba ba thì sao?"
"Ba ba cũng rất yêu con, chỉ là, ba ba không biết làm sao biểu đạt mà thôi!"
Đây là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt và Bảo Phong trò chuyện êm đềm như vậy, không có thuốc súng và giận dữ, giống như là một hai mẹ con.
Cô biết bản chất của đứa trẻ này không xấu, hơn nữa Trần Như Ngọc bảo vệ đứa bé này rất tốt.
Chỉ là, Trần Như Ngọc chết, đối với đứa bé này đả kích quá lớn.
Chung quanh đêm tối, giống như trở nên không còn đáng sợ như vậy, mà cậu bé, cũng không muốn một mực mang theo cừu hận xuống dưới.
Cậu bé cũng muốn được người khác yêu thương, giống như được mẹ yêu thương dịu dàng vậy đó.
Cậu bé còn nhớ rõ, cậu bị bắt cóc trước đây không lâu, mẹ liền đối với cậu nói một chút không giải thích được từ ngữ.
Mẹ nói: "Bảo Phong, cho dù khi mẹ không còn nữa, con phải sống một cuộc sống lành mạnh và dũng cảm!"
Lúc đó, cậu bé không hiểu tại sao mẹ lại nói những điều này, giờ nghĩ lại, dường như mẹ đã quyết định bỏ rơi cậu.
Thế nhưng là, cậu thật sự, rất nhớ mẹ!
Nước mắt chảy dài trên má, dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ, cuối cùng vẫn không kìm được mà khóc trong vòng tay của cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cậu bé khóc mà trong lòng cảm thấy xót xa, sau sự việc này, đứa trẻ này nhất định sẽ trưởng thành.
Nhưng mà, quan trọng nhất lúc này chính là Hồ Đức Huy anh ta bắt cóc loại chuyện này, anh ta vậy mà nghĩ ra được.
Thanh Vy cũng không ngủ được, Từ Lâm biết cô bé không ngủ được, nên ban đêm liền ôm gối đi tìm Thanh Vy.
Cậu bé mở cửa, thò đầu vào.
"Thanh Vy, cậu ngủ chưa?"
Thanh Vy sụt sịt, hình như là vừa khóc xong, "Không có, tớ vẫn còn thức!"
Từ Lâm đứng trước mặt cô bé, xấu hổ nói: "Thanh Vy, cậu không ngủ được, tớ ngủ với cậu được không?"
Thanh Vy không thể ngủ được, vì vậy cô bé liền gật đầu đồng ý.
"Được rồi, lại đây đi!"
Bọn họ trước đó liền ở cùng nhau ngủ qua, năm tuổi đứa nhỏ, chỗ nào biết cái gì nam nữ phân biệt, chỉ cảm thấy đây là kiện chuyện rất bình thường.
Từ Lâm nằm tại Thanh Vy bên người, cầm Thanh Vy tay, đôi mắt, nhìn trừng trừng trần nhà.
"Thanh Vy, đừng buồn, dì Đỗ nhất định sẽ không sao."
“Sao cậu biết?” Thanh Vy quay đầu lại hỏi.
Từ Lâm gãi má nói, "Mẹ của tớ nói, mẹ nói người tốt sẽ vĩnh viễn bình an vô sự, dì Đỗ là người tốt nên nhất định sẽ bình an vô sự."
Đỗ Thanh Vy nhìn cậu bé một bộ cố gắng muốn an ủi dáng dấp của cô bé, không thể nín được cười.
Cô bé cười đến mặt mày cong cong, bên môi lúm đồng tiền giống như là rượu, sẽ để cho cậu bé cảm thấy ngất ngây.
Nhìn xem cô bé cười nụ cười này, thời điểm đó Từ Lâm nghĩ, nụ cười như thế này, cậu nhất định phải bảo vệ, không muốn khiến người khác nhìn thấy.
"Cảm ơn Lâm Lâm, tớ không sao.
Tớ chỉ bị cát bay vào mắt thôi.
Tớ sẽ không khóc đâu.
Tớ biết rằng ba ba sẽ cứu được mẹ."
Từ Lâm đỏ mặt gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, tớ nghĩ chú Lâm rất lợi hại, giống như Siêu nhân vậy đó!"
"Phốc, Superman? Quá khoa trương đi!"
Từ Lâm cười, "Không sao, từ nay về sau tớ cũng sẽ giống như chú Lâm lợi hại, tớ liền có thể bảo hộ cậu cùng dì Đỗ!"
Hai đứa bé cùng một chỗ nói chuyện phiếm, liền sẽ không lại suy nghĩ lung tung, Thanh Vy lúc này ngáp một cái.
Cô bé có chút buồn ngủ dụi dụi mắt nói: "Lâm Lâm, tớ buồn ngủ, tớ muốn đi ngủ!"
"Ngủ đi Thanh Vy, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, có lẽ dì Đỗ, ngày mai sẽ trở về!"
Cũng thật sự rất buồn ngủ, Thanh Vy chưa được vài phút liền ngủ thiếp đi, Từ Lâm một bộ chính nghĩa lẫm nhiên bộ dáng.
"Không sai, mình muốn bảo vệ Thanh Vy, sẽ không lại để Thanh Vy khóc, mình phải mạnh mẽ giống như siêu nhân!".