Thúy Hân lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sau đó ôm lấy cổ Đỗ Minh Nguyệt khí phách nói: "Đi, tớ đưa cậu vào!"
Lúc này, bảo vệ vẫn ngăn cản cô như trước: "Cô à, thiếp mời!"
Thúy Hân trừng mắt liếc nhìn hai người bọn họ một cái rồi nói: "Anh bị điên à? Đây là người phụ nữ của ông chủ các anh, anh còn dám đòi thiếp mời của cô ấy, toàn bộ tập đoàn Lâm Thị đều là của cô ấy, anh có tin ông chủ cho anh cuốn gói đi không!:
Hai bảo vệ kia bị Thúy Hân nói đến sửng sốt, không biết nên mở miệng thế nào.
Chị Trần vuốt trán nói: "Mình đi thôi!"
Hai bảo vệ kia biết chị Trần, là người quen nên cho cho họ vào trước.
Thúy Hân ôm cổ Đỗ Minh Nguyệt, dáng cô ấy cao gầy, cả người đều dựa vào Đỗ Minh Nguyệt.
"Tớ nói này, nãy cậu bị sao thế? Không giống phong cách của cậu chút nào, cứ chịu bị cô ả mắng, phải tớ là tớ phản lại lâu rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt biết cô ấy đang lo lắng nên tươi cười nói: "Không phải cũng đang định nói lại sao? Nhưng cậu đã đến rồi, mà trình độ của cậu cao hơn tớ mà!"
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt còn cười với cô.
Tay Thúy Hân nhéo nhéo má cô, không vui nói: "Cậu ấy à, nhìn kiểu gì cũng thấy giống trái hồng mềm!"
"Cậu mới là quả hồng mềm ý!" Đỗ Minh Nguyệt không vừa lòng phản bác.
Mà Dư Hồng Thu với Trình Tuấn Dương cũng vội vàng chạy tới chỗ hai người, Thúy Hân nhìn thấy Trình Tuấn Dương, khi này vẫn còn dựa trái dựa phải vào người cô mà giờ lại lập tức đứng thẳng lên.
"Minh Nguyệt, cậu tới rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt gật gật đầu: "Đúng rồi, định gọi điện cho giám đốc Dương nhưng mà anh ta hình như là bận lắm á!"
Trình Tuấn Dương vẫn nghiêm túc như cũ, thoạt nhìn rất chính trực.
Anh ta ho khan vài tiếng, thanh âm hơi áy náy.
"Ngại quá, tôi không đem điện thoại theo."
Thúy Hân nhìn thấy Trình Tuấn Dương lập tức cũng thấy hơi gượng gạo, vừa lúc chị Trần đi tới, cô ấy vội vàng nói: "Tớ đi với chị Trần trước nhé!"
Nói xong, cô ấy vội kéo chị Trần rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có gì đó, sau đó cô nhìn nhìn Trình Tuấn Dương, chỉ thấy ánh mắt anh ta vẫn đặt trên bóng hình của Thúy Hân, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
Giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, hai người kia, chắc chắn có gì đó!
"Cậu đã đến rồi thì sao lại không gọi cho tớ hả." Dư Hồng Thu hơi trách cứ nói.
Cô khiến cô ấy cứ luôn lo lắng, gọi mấy cuộc cũng không thấy bắt máy.
Đỗ Minh Nguyệt cầm điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện mình đã tắt chuông điện thoại khi nào.
"Định gọi cho cậu nhưng lại gặp người đáng ghét, làm mình mắc ói cho nên quên bẵng mất!"
Quân Lệ Chi bị ba người làm cho tức chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người rời đi, sau đó tìm hiểu được, hóa ra buổi biểu diễn trang phục mùa đông này là do tập đoàn Lâm Thị tổ chức.
"Không phải chỉ là tập đoàn Lâm Thị thôi sao? Có gì hơn người chứ, chẳng phải là xuất thân từ khu ổ chuột à."
Đột nhiên, trong lòng cô ta nảy lên một ý tưởng, khu ổ chuột? Nếu để cánh truyền thông biết phu nhân tập đoàn Lâm Thị khi nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy thì chắc chắn sẽ rất phấn khích cho xem!
Cô ta nhếch môi, Đỗ Minh Nguyệt, thấy tôi lần này chưa giết cô, cô thích gây náo động như vậy thì hôm nay tôi sẽ khiến cô lãnh đủ!
"Ôi người đẹp, em có sốt ruột không!"
Một người đàn ông trung niên béo phì đột nhiên vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Quân Lệ Chi.
Quân Lệ Chi nghe thấy giọng nói kia, trong dạ dày trào ra mùi vị ghê tởm, sau đó nũng nịu nói: "Nào có, chờ Tổng giám đốc Vân thì sao sốt ruột được!"
Gã trung niên kia được gọi là Tổng giám đốc Vân kia vẫn say mê nhìn ngực Quân Lệ Chi.
"Cục cưng nhỏ, lát nữa xem xong thì đi khách sạn với anh nhé, gần đây anh mới nghĩ ra kiểu làm mới!"
Mặt Quân Lệ Chi trông khó coi, sau đó đẩy đẩy trong ngực ông ta, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Không muốn, nay em bị người ta bắt nạt, anh giúp em nhé?"
Tổng giám đốc Vân vừa nghe thấy cục cưng của gã bị bắt nạt, lập tức thấy rất bực mình: "Ai? Ai bắt nạt em? Anh giờ đi trả thù cho em!"
"Không cần đầu Tổng giám đốc Vân, em đang nghĩ đến một cách rất được, đến khi đó Tổng giám đốc Vân phải giúp em đó nha!"
"Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, chắc chắn sẽ giúp đỡ em thật tốt!"
Từ "giúp đỡ" kia ông ta nói vô cùng đáng khinh.
"Chào ngài, mời ngài đưa thiếp mời ra!"
Tổng giám đốc Vân lấy thiếp mời ra, kéo cô nàng bên cạnh gần hơn: "Đây là bạn gái tôi, đi cùng tôi vào được chứ!"
Bảo vệ kia gật gật đầu: "Tất nhiên rồi, mỗi người có thể đi cùng với một người khác!"
Tổng giám đốc Vân gật gật đầu, sau đó ôm Quân Lệ Chi đi vào.
Lâm Hoàng Phong nhìn nhìn đồng hồ trên tay, cảm thấy thời gian đã đến, cuối cùng đứng lên.
"Đi tới buổi biểu diễn thời trang mùa đông!"
Tiêu Hồng Quang im lặng một chút rồi nói: "Ông chủ, chẳng phải anh nói không đi sao? Sao giờ lại muốn đi tới buổi biểu diễn thời trang?"
"Tôi nói tôi không đi sao?" Lâm Hoàng Phong liếc nhìn anh ta một cái.
Tiêu Hồng Quang lập tức bị dọa đến ra mồ hôi lạnh toàn thân, rơi vào tình huống này, dù ngốc anh ta cũng hiểu được.
Chủ tịch Phong muốn đi tới buổi biểu diễn thời trang mùa đông, nếu dám nói không thì chờ nhặt xác về!
"Không có không có, chắc tôi nghe nhầm!"
Lâm Hoàng Phong đáp một câu nhẹ nhàng: "Vậy đi thôi!"
Tiêu Hồng Quang vốn định nghỉ ngơi một chút nhưng giờ thì xem ra anh ta không nghỉ ngơi được rồi!
Sân khấu biểu diễn bố trí vô cùng khủng, phía trên còn có bông tuyết bay đầu, chắc là vì cho hợp thời.
Đi vào bên trong mới phát hiện, hóa ra ở đây có hệ thống sưởi ấm, cô mặc áo khoác nên thấy hơi nóng.
Sau khi Dư Hồng Thu xong việc thì quay lại tìm Đỗ Minh Nguyệt, bộ dáng thần bí.
"Lát nữa chủ tịch Phong sẽ tới!"
"Anh ấy đến không phải rất bình thường sao?" Đỗ Minh Nguyệt thấy hơi quái lạ.
Dư Hồng Thu cười đáp: "Ban đầu là không đi, nhưng không hiểu sao lại thế, còn muốn tới đây, tớ đoán nhất định là vì người nào đó đang ở đây nhỉ?"
Đỗ Minh Nguyệt trừng cô, liếc một cái: "Cậu nói vớ vẩn gì thế!"
Nhưng vành tai cô lại hơi hồng hồng lên, Dư Hồng Thu khoác tay cô: "Ái chà, thật sự hâm mộ ghê, năm năm cậu không ở đây, bọn tớ trải qua nước sôi lửa bỏng, giờ cậu đã về rồi, chủ tịch Phong hận không thể ngày nào cũng buộc cậu lại bên người."
Đỗ Minh Nguyệt không biết đang nghĩ gì, cười nói: "Thế khác nào chó đâu? Cậu đang làm tớ tổn thương đấy!"
"Tớ nào dám, nếu không phải chủ tịch Phong phạt, tớ ngày nào cũng sẽ quấn lấy cậu!"
"Được rồi được rồi, mau xem biểu diễn đi!".
Kiếm Hiệp Hay
Những người đến lần này đều là người có tiếng trong ngành thời trang, sự kiện này có thể nói là buổi biểu diễn hàng đầu của tập đoàn Lâm Thị.
Người cuối cùng xuất hiện là Thúy Hân, cô ấy mặc quần lụa mỏng trắng tinh, như là thiên sứ giáng trần!
Hai người Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu nhìn đến ngây người!
"Thật không nghĩ rằng Thúy Hân lại được như vậy!" Nói xong lại nhìn ngực mình, thấy rất buồn!
Đỗ Minh Nguyệt bị cô làm cho hơi dở khóc dở cười: "Cậu rốt cuộc lại làm sao?".