LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



"Không phải? Cô nói rằng việc cô sống trong khu ổ chuột là giả sao?"
Đầu óc Đỗ Minh Nguyệt hơi choáng váng, những ký ức về quá khứ lại trào dâng.

"Ba...!Ba đừng đuổi mẹ con con đi!"
Cơ thể cô bé Đỗ Minh Nguyệt năm tuổi rất yếu ớt nhưng những ngón tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông đó không ai khác mà chính là Đỗ Chính Lâm, là ba của Đỗ Minh Nguyệt,.

Sắc mắt Đỗ Chính Lâm đanh lại rồi sau đó ông ra giật mạnh ống tay áo của mình ra.

"Tôi không đuổi cô đi để cho cô hãm hại Như Lan sao? Tôi thật không ngờ cô là người như vậy."
Đỗ Chính Lâm nói xong rồi nhìn Yến Thanh Nhã.

Yến Thanh Nhã không nói gì mà chỉ ôm Đỗ Minh Nguyệt vào lòng, đôi mắt trống rỗng.

Bà ấy thực sự thất vọng về người đàn ông trước mặt nên không có một chút ánh sáng nào trong mắt.

"Tôi cùng anh ở chung với nhau nhiều năm như vậy mà anh còn không biết tôi là người như thế nào sao? Sao người phụ nữ kia nói cái gì anh cũng đều tin!"
Lúc này Mai Như Lan mang vẻ mặt nhợt nhạt đi ra, dáng vẻ mong manh của bà ta khiến người nhìn rất thương yêu.

Đỗ Chính Lâm thấy Mai Như Lan bước ra ngoài thì sắc mặt vừa mới tức giận đến tái xanh của ông ta đã lập tức trở nên dịu dàng.

"Như Lan, sao em lại ra ngoài này rồi? Nếu cơ thể không khỏe thì em đừng đi ra."
Mai Như Lan nhẹ nhàng ho khan vài tiếng rồi cất lên giọng nói rất nhẹ nhàng, "Chính Lâm, anh đừng trách bọn họ, là tại em, là lỗi của em, là do em tự tìm."
Đỗ Chính Lâm nhíu mày, ông ta lại càng cảm thấy đau lòng hơn, "Em đang nói linh tinh gì vậy, em hiền lành tốt bụng như vậy sao có thể làm những chuyện này."
"Đều là do hai mẹ con bọn họ.


Bọn họ không chấp nhận em nên mới làm những điều tàn nhẫn như vậy với em.

Bây giờ anh sẽ đuổi mẹ con độc ác này ra khỏi nhà."
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, cô bé quỳ xuống trước mặt Đỗ Chính Lâm và cầu xin: "Ba, không phải như vậy đâu.

Rõ ràng là cô ấy tự ngã cầu thang mà, con không đẩy cô ấy và mẹ cũng không xúi giục con."
Đỗ Chính Lâm nghe vậy thì tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt Đỗ Minh Nguyệt, "Mày câm miệng đi, bây giờ mày thật sự rất quá đáng.

Bây giờ mày còn có thể làm ra chuyện vu oan hãm hại người rồi!"
Yến Thanh Nhã nhìn thấy Đỗ Chính Lâm tát con gái mình thì nhảy dựng lên đánh ông ta!
"Anh điên à? Đỗ Chính Lâm, đó là con gái của anh!"
Yến Thanh Nhã sao có thể là đối thủ của Đỗ Chính Lâm, ông ta vươn tay đẩy bà ra, "Đủ rồi con đàn bà điên kia, mau đưa con gái của cô đi ngay và biến khỏi đây!"
Đỗ Chính Lâm không có một chút ý nghĩ lưu luyến hai mẹ con họ, nói xong liền đóng cửa nhà họ Đỗ.

Nhìn bóng lưng của Đỗ Chính Lâm, lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy xa lạ như vậy.

"Ba..." Cô thì thầm.

Cô đã không còn cái gọi là gia đình nữa.

Yến Thanh Nhã ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt và không ngừng tự trách mình: "Mẹ xin lỗi Minh Nguyệt, tất cả là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa không nói tiếng nào.

Ngay sau đó cánh cửa lại mở ra.

Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt sáng lên nhưng người đi ra không phải người cô mong mỏi mà lại là Mai Như Lan.

Mai Như Lan đứng dựa lưng vào cửa, làm gì còn bộ dạng yếu đuối như vừa rồi.

Bà ta nhìn mẹ con Đỗ Minh Nguyệt, đôi môi không khỏi nở một nụ cười.

"Ha ha...Yến Thanh Nhã, loại người như cô mà cũng muốn đấu với tôi sao, cô qua yếu ớt!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Mai Như Lan rồi đột nhiên cô bé lao vào người cô ta, túm tóc cô ta rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả đều là tại cô, là tại người phụ nữ xấu xa như cô.

Là cô phá hoại gia đình chúng tôi.

Tất cả đều là lỗi của cô."
Mai Như Lan sửng sốt trước hành động đột ngột của Đỗ Minh Nguyệt.

Cô ta không ngừng la hét.

Đỗ Thùy Linh vừa nghe thấy âm thanh kia liền chạy đến rồi đẩy Đỗ Minh Nguyệt ra, "Mày làm gì vậy, không cho mày đánh mẹ tao!"
Đỗ Minh Nguyệt bị đẩy ra nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.

Đỗ Chính Lâm nghe thấy tiếng động cũng đã đi tới, "Có chuyện gì vậy?"

Khi Mai Như Lan nhìn thấy Đỗ Chính Lâm thì ngay lập tức rũ bỏ vẻ kiêu ngạo ban nãy mà trở nên mong manh yếu đuối.

"Chính Lâm, đứa nhỏ này đã đánh em.

Em thấy bọn họ ở bên ngoài nên không đành lòng đi ra xem.

Kết quả là...đứa nhỏ đến túm tóc em!"
Vừa khóc, Mai Như Lan vừa hướng vào vòng tay của Đỗ Chính Lâm!
Đỗ Minh Nguyệt nghiến răng hét lớn: "Cô là đồ dối trá, rõ ràng không phải như vậy, cô là một người đàn bà xấu xa!"
Khi Đỗ Chính Lâm nghe thấy cô nói lời này thì sắc mặt lập tức đen lại, "Con ranh, mày đang nói cái gì vậy, mau cút ra khỏi đây ngay!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Đỗ Chính Lâm tỏ vẻ khó tin như thể cô bé không mong đợi sẽ nghe thấy những lời như vậy từ ba mình!
Yến Thanh Nhã nhìn con gái mình bị bắt nạt nhưng không thể làm gì được, bà ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt rồi bất ngờ bật khóc.

"Tất cả đều là lỗi của mẹ, là do mẹ nhìn lầm người."
Sắc mặt Đỗ Chính Lâm tối sầm lại, "Yến Thanh Nhã, đừng để ngày mai tôi còn nhìn thấy mẹ con cô."
Ký ức của Đỗ Minh Nguyệt đột ngột kết thúc và cảm giác bất lực lại ập đến với cô một lần nữa.

.

truyện đam mỹ
Cô cúi đầu đỡ trán rồi run rẩy nói: "Không, các người đừng qua đây!"
Giống như bọn họ là mãnh thú hay cái gì đó đáng sợ đang không ngừng tới gần bao quanh cô muốn nhấn chìm cô.

Nhìn thấy tình huống này, Lâm Hoàng Phong lập tức nhảy khỏi sân khấu.

Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt bị bao vây thì trong lòng anh bỗng dưng dâng lên nỗi tức giận vô bờ, "Cút ngay!"
Khi Lâm Hoàng Phong vừa nói xong thì các phóng viên lập tức không dám nói gì, lúc này Trình Tuấn Dương cũng đã đưa nhân viên bảo vệ tới đây.

"Mau đưa những phóng viên này ra ngoài!"
Các nhân viên an ninh đã hành động ngay lập tức và ngăn chặn đám phóng viên đang vây quanh Đỗ Minh Nguyệt.

Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt đang run rẩy, bộ dạng cô lúc này trông thật bất lực, như thể cô chỉ là một đứa trẻ.


Anh không biết trước đây cô đã trải qua những gì nhưng chắc hẳn đó không phải là một trải nghiệm đẹp.

Trái tim anh như bị một con dao đâm xuyên qua, anh bước tới và ôm cô vào lòng.

"Minh Nguyệt, đừng sợ, anh ở đây!"
Dường như Đỗ Minh Nguyệt nghe được giọng nói của Lâm Hoàng Phong, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, cả người cô run lên.

"Hoàng Phong, Hoàng Phong, em rất sợ."
Ánh mắt của Lâm Hoàng Phong dịu đi, khi cô sợ hãi mà có thể gọi tên anh thì chắc hẳn trong lòng cô đã có anh!
"Đừng sợ, anh sẽ không để cho ai làm tổn thương em."
Trán của Lâm Hoàng Phong chạm nhẹ vào trán cô!
Sau đó anh liếc nhìn đám phóng viên, ánh mắt của anh như một con dã thú đang ẩn nấp trong bóng tối.

Lúc này đám phóng viên kia mới nhận ra, sợ rằng bọn họ đã đụng tới người không nên đụng.

Anh ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt rồi bế cô lên đưa cô ra ngoài.

Mà lúc này không ai dám ngăn cản họ, trừ khi có người không muốn sống nữa.

Quân Lệ Chi nghiến răng nghiến lợi, cô ta thật sự đánh giá thấp Lâm Hoàng Phong nhưng dù gì trong lòng cô ta vẫn rất thoải mái vì có thể hù dọa được Minh Nguyệt như vậy.

Tổng giám đốc Vân ở một bên lắc đầu, "Anh sợ rằng sự nghiệp của đám phóng viên này sắp tàn rồi, anh đoán chắc là họ không thể ở lại thành phố này được nữa.

Bọn họ dám đụng tới Lâm Hoàng Phong thì đúng là không sợ chết.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi