Lâm Hoàng Phong nhìn cô với vẻ mặt bất lực: “Có gì buồn cười?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: “Cảm giác như em chính là một công chúa, anh như thế không sợ làm hư em sao?”
Cô gối đầu lên đùi anh, ánh mắt long lanh như ánh lên hàng vạn ánh sao.
Lâm Hoàng Phong gạt nhẹ những gọn tóc trên má cô, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Em vốn dĩ là một công chúa, con gái của chủ tịch Tập đoàn Đỗ Thị, vợ của Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị, những thứ này còn chưa đủ sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe những lời anh nói, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Cô ôm eo anh: “Cảm ơn anh, Hoàng Phong.”
Hơi thở Lâm Hoàng Phong trở nên gấp gáp, anh đưa tay vuốt trán: “Minh Nguyệt, anh là đàn ông, em quyến rũ anh như thế làm sao anh chịu được.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy ý tứ trong lời nói của anh, lập tức mở mắt, chớp chớp, càng thấy rõ hơn ý đồ của anh.
Sau đó cảm thấy thứ gì bên dưới của Lâm Bảo Phong có chút phản ứng.
Mặt cô đỏ bừng, lập tức ngồi thẳng dậy.
“Anh …anh…”
Ấp úng hồi lâu nhưng vẫn chưa nói được gì.
Lâm Hoàng Phong cảm thấy dáng vẻ cô như vậy thật sự rất đáng yêu, anh đứng dậy, kìm nén dục vọng trong người.
Anh không muốn khiến người phụ nữ bé nhỏ này sợ hãi.
Trên phương diện này, trừ lúc cô uống rượu ra, những lúc khác cô ấy đều tỏ ra rất ngại ngùng.
Như vậy cũng tốt, tất cả mọi thứ của cô chỉ được thể hiện ra cho riêng anh.
Lâm Hoàng Phong đưa cô ấy đến lớp Yoga, sau đó đến công ty.
Khi đến công ty anh đã gọi người đưa Yến Thanh Nhàn trở lại và Minh Tiêu quay lại.
Những năm này, Yến Thanh Nhàn trở lại luôn ở bên Minh Tiêu để điều trị cho cậu ấy.
Lâm Hoàng Phong đối xử với bọn họ rất tốt, Khi sức khỏe của Minh Tiêu khá hơn anh cũng đã xin cho cậu đi học ở đó.
Nhưng năm năm nay Minh Nguyệt hiếm khi gọi điện thoại cho họ, hỏi Hoàng Phong anh chỉ nói rằng họ rất khỏe.
Hôm nay đột ngột điện thoại bảo bọn họ về nước, bọn họ vô cùng bất ngờ và vui sướng.
Sau bao lâu cuối cùng bà ấy cũng đã có thể gặp con.
Đỗ Minh Nguyệt còn chưa biết Yến Thanh Nhàn trở lại đã về nước, cô đăng ký lớp học Yoga còn vì một lý do khác, đó là nó rất tốt cho sức khỏe của cô khi mang thai.
Mọi người đều đối xử với Đỗ Minh Nguyệt rất tốt, đặc biệt là hầu như bằng tuổi nhau, vì thế rất dễ nói chuyện.
Và họ thường tụ tập tám chuyện với nhau, mà chủ đề nói nhiều nhất chính là thầy giáo Hứa của lớp dạy đàn.
Đỗ Minh Nguyệt vừa mới đến nên chưa biết thầy giáo Hứa trông như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt mê mẩn của họ thì có lẽ anh cũng rất đẹp trai.
Nhưng bây giờ cô ấy là hoa đã có chủ, trong nhà lại có một nam hoạn thư, nên không dám ngó đến anh chàng đẹp trai nào khác nữa.
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt mới biết, tập Yoga thực sự rất khổ sở.
Khi về đến nhà, khắp người đều rã rời, không còn muốn làm gì cả.
Thanh Vy còn liên tục cằn nhằn trên đường đi, khiến Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn lấy thứ gì đó bịt miệng cô bé lại.
Khi về đến biệt thự, mở cửa và nhìn thấy Yến Thanh Nhàn và Minh Tiêu, mắt cô như mờ đi.
Cô nhìn người Yến Thanh Nhàn đang đứng trước mặt mà không tin nổi, cô hét lên: “Mẹ, mẹ đã về rồi sao?”
Yến Thanh Nhàn đã già đi rất nhiều, nhưng so với khi còn ở khu ở chuột, bà đã khỏe mạnh lên rất nhiều.
Yến Thanh Nhàn khóe mắt cũng đẫm lệ, bà đứng dậy nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, mẹ rất nhớ con!”
Nghe những lời này Đỗ Minh Nguyệt không thể kìm lòng được nữa mà lao thẳng vào lòng Yến Thanh Nhàn.
Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào nói: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Năm năm vừa qua, bà ra đi mà không hề liên lạc với cô chính là vì sợ Lâm Hoàng Phong làm khó cô.
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân thật bất hiếu, lâu như vậy mà không hề điện thoại cho mẹ.
Yến Thanh Nhàn trở lại ôm cô vào lòng: Con gái ngoan, mẹ rất nhớ con, mẹ và con đều không gọi điện thoại, nếu như không có Lâm Hoàng Phong nói cho mẹ tình hình của con thì mẹ còn không biết con còn sống hay đã chết.”
Nghe mẹ mắng, Đỗ Minh Nguyệt không hề tức giận mà càng ôm mẹ chặt hơn.
Cô cười tươi, nói: “Mẹ, mẹ nói đúng, là lỗi của con hì hì”.
Yến Thanh Nhàn nhìn cô hết khóc rồi lại cười, thực hết cách với cô: “Con bé này, sao vẫn như một đứa trẻ vậy, sau này có con thì phải làm thế nào?”
Nói đến con, cô lập tức đẩy bà ra.
“Mẹ, đợi một chút.”
Cô đến bên Thanh Vy, vỗ vai cô bé: “Thanh Vy, gọi bà ngoại đi.”
Thanh Vy nhìn Yến Thanh Nhàn, chớp chớp mắt, sau đó gọi to: “Bà ngoại!”
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu như thể đó là phần thưởng: “Thanh Vy, giỏi quá!”
Yến Thanh Nhàn nhìn Thanh Vy, rồi lại nhìn Đỗ Minh Nguyệt dường như đang muốn hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: “Mẹ, đây là cháu gái của mẹ.”
Yến Thanh Nhàn nghe thấy vậy, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết: “Cháu gái của bà, thật xinh đẹp.”
Bà che môi, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.
Bà đến bên Thanh Vy, quỳ xuống và vuốt ve mái tóc của cô bé.
“Thật giống với con khi còn nhỏ.” Nói xong, bà quay đầu trách cứ: “Cái con bé này, đã có con gái rồi mà không nói cho mẹ biết, có còn mẹ là mẹ nữa hay không?”
Đỗ Minh Nguyệt lè lưỡi, làm bộ mặt xấu nói: “Đương nhiên là có, chỉ sợ mẹ và Minh Tiêu lo lắng nên con mới chưa nói cho mẹ biết.”
Nói đến Minh Tiêu, cô nhìn thoáng qua thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha.
Không thể ngờ Minh Tiêu lại lớn nhanh như vậy, cậu bé lớn nhanh như nấm mọc sau mưa, giờ đã cao hơn cô cả một cái đầu.
Hơn nữa, Minh Tiêu nhà cô ấy còn là một thiếu niên rất đẹp trai.
“Minh Tiêu, lâu rồi không gặp.” Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu, dịu dàng nói.
Minh Tiêu đang ở độ tuổi vị thành niên, thấy Đỗ Minh Nguyệt cười như vậy không khỏi đỏ mặt.
“Chị Nguyệt …” Tiếng nói của cậu bé đặc biệt rõ ràng.
Đỗ Minh Nguyệt sắp khóc vì xúc động, không ngờ lại có ngày có thể nghe Minh Tiêu gọi tên cô một cách rõ ràng như vậy.
Cô mở rộng vòng tay với dáng vẻ trêu trọc: “Lại đây Minh Tiêu, để chị gái ôm em!”
Kết quả là, trước khi Minh Tiêu kịp nói, cổ áo sau của cô đã bị kéo lên.
“Minh Nguyệt, em muốn ôm ai?” Lâm Hoàng Phong cười híp mắt nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt chớp chớp mắt: “Em có thể ôm ai, tất nhiên là em ôm anh rồi!”
Lâm Hoàng Phong cười thỏa mãn, rồi mở rộng vòng tay với dáng điệu ngại ngùng: “Vì Minh Nguyệt đã nói như thế, vậy thì anh sẽ miễn cưỡng ôm em một cái!”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Trán cô giật giật, thật ra cũng không cần miễn cưỡng như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong ôm nhau một lát, rồi nhìn sang Minh Tiêu đang đứng ở góc nhà, chỉ có thể chịu thua.
Đỗ Minh Nguyệt kể lại chuyện đã xảy ra trong năm năm, cũng như chuyện về hai đứa trẻ.
Yến Thanh Nhàn nghe xong càng cảm thấy đau đớn trong lòng.
Nắm tay cô và nói: “Con gái, con thật vất vả! Sao con không nói cho mẹ biết, nếu nói cho mẹ, mẹ đã có thể an ủi con.”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Mẹ, con không cần an ủi!”.