LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Mặt Lâm Bảo Phong đỏ lên, càng cảm thấy người trước mặt rất dịu dàng.

Cậu bé ngước đầu, dáng vẻ tràn ngập ý chí chiến đấu: "Xin mẹ yên tâm, con nhất định cố gắng.".

Google ngay trang ( T R U м t г ц у e n.

VN )
Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Bảo Phong như thế thì phì cười, lại còn xin mẹ yên tâm nữa, có lẽ đây là một điềm tốt đi!
"Được, cố lên nha!"
Lâm Thanh Vy nhìn hai người như thế thì rùng mình sởn da gà.

Cô bé không chịu nổi cảnh tượng này.

Cô giáo của Lâm Bảo Phong là một người hòa ái dễ thân, thấy tranh của Lâm Bảo Phong cũng cảm thấy cậu bé rất có tài.

"Vẽ rất tốt, chỗ này đều do mình em ấy vẽ sao?" Cô ấy giật mình ngạc nhiên.

Đỗ Minh Nguyệt thấy cô giáo thể hiện ra giống hệt mình lúc trước thì đáp lời.

"Đều là bé vẽ, thằng bé thật sự có thiên phú hội họa, hi vọng cô có thể giúp đỡ một chút."
"Tất nhiên rồi, chỉ cần có tài năng chúng tôi đều sẽ bồi dưỡng các em." Cô giáo cười hiền lành.

Tiếp theo chính là lớp piano của Từ Lâm.

Cho Từ Lâm học piano cũng là vì tình cờ nhìn thấy cậu bé có vẻ rất thích thú say mê với piano.


Huống chi, bé Lâm nhà cô đáng yêu xinh trai như thế, mặc tây trang ngồi trước piano dưới ánh đèn dân khấu chắc chắn đẹp trai rớt nước miếng luôn ấy.

"Bé Lâm phải tin cô nha, học đàn piano sẽ hấp dẫn rất nhiều bạn gái đấy!" Nụ cười của Đỗ Minh Nguyệt dần trở nên đáng khinh.

Từ Lâm đã sớm thấy nhiều không trách, nhìn Lâm Thanh Vy ngượng ngùng nói: "Lâm Thanh Vy thì sao ạ? Lâm Thanh Vy có thích không?"
Lâm Thanh Vy sửng sốt, sau đó mặt hơi đỏ lên, thậm chí chính con bé còn không hiểu mình đỏ mặt cái gì.

"Hỏi Lâm Thanh Vy làm gì?"
Từ Lâm có lẽ cũng thấy hỏi như vậy không hợp lý lắm, mặt cũng đỏ theo.

"Vì Lâm Thanh Vy cũng là bạn gái mà!" Cậu thẹn thùng nói.

Đỗ Minh Nguyệt thấy hai người hỗ động thì chỉ cảm thấy đáng yêu.

Nhìn Hứa Nặc như thế này...!không phải có ý tứ gì với Lâm Thanh Vy đấy chứ!
Ây gu, tuổi trẻ đúng là tuyệt thật!
Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Thanh Vy, cô mang Lâm Thanh Vy đến phòng dạy Yoga, đúng lúc bắt gặp người cũng đến học.

"Không phải Nguyệt đó sao?" Bên kia lên tiếng chào hỏi Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt lễ phép hướng đối phương gật đầu ý chào.

Người kia thấy cô bé theo sau Đỗ Minh Nguyệt thì lập tức thay đổi sự chú ý.

Lâm Thanh Vy mỉm cười ngọt ngào: "Cháu chào các cô ạ!"
Đỗ Minh Nguyệt đỡ trán, đứa nhỏ nhà mình tình thương quá bao la!
Không ngoài dự đoán, mấy cô gái kia lập tức nổ tung rồi.

"Oa, ngoan quá đi mất, đây là con gái Nguyệt sao?"
Nguyệt gật đầu, coi như thừa nhận!
Lúc sau, Lâm Thanh Vy vẫn luôn ngoan ngoãn đứng một bên làm Đỗ Minh Nguyệt không ngừng có cảm giác con gái mình bị đổi.

Mãi sau mọi người mới phất tay đi tiếp, đề tài quay lại Thầy Lâm nào đó.

Đây không phải lần đầu Đỗ Minh Nguyệt nghe bọn họ bàn tán, nhưng lần này đề tài thật hơi vi diệu.

"Các cô vừa rồi thấy gì không? Mông Thầy Lâm Minh Lâm đó thật đúng là mẩy nha!"
"Đúng đúng, tôi là con gái còn thấy mặc cảm không bằng."
"Tôi muốn sờ thử một cái, không biết khi nào thầy ấy mới lại đến dạy!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe bọn họ bàn xong suýt lảo đảo vấp ngã.

Lâm Thanh Vy thấy cô như thể thì cười ngọt ngào nói: "Bạn học của mẹ thật thú vị!"
Đỗ Minh Nguyệt lườm cô bé một cái: "Trẻ con không được nghe lén người lớn nói chuyện!"
"Con có nghe lén đâu, cả phòng học chắc đều nghe rõ ấy!" Lâm Thanh Vy le lưỡi.

Đến chỗ báo danh Đỗ Minh Nguyệt mới may mắn thấy được Thầy Lâm trong miệng bọn họ rốt cuộc trông thế nào.

Nên hình dung như nào nhỉ, nếu chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả thì chính là: Đẹp.


Đặc biệt mỗi động tác, hành vi đều có vẻ đẹp hơi hướng âm nhu.

thì ra "mai cốt cách tuyết tinh thần" cũng có thể dùng để hình dung một người đàn ông.

Đặc biệt là nốt ruồi lệ bên khóe mắt anh ta, khi anh ta khép mi sụp mắt trông có vẻ cực kỳ...!lả lơi.

Nhìn anh ta khiến trong lòng Đỗ Minh Nguyệt sinh ra một loại ý tưởng.

Người đàn ông này chắc chắn thích đàn ông.

Vì đường nét quá mềm mại dịu dàng, luôn cho người ta cảm giác anh ta chướng mắt phụ nữ!
Thầy Lâm vốn chỉ nhảy một điệu Latin biểu diễn cho bọn nhỏ, mà sau khi nhảy xong, đám trẻ con lập tức ùa lên vây chặt anh ta.

"Thầy Lâm Thầy Lâm thầy nhảy đẹp ghê!"
"Thầy Lâm ơi, con cũng muốn học nhảy Latin!"
Đây vẫn là lần đầu Lâm Thanh Vy thấy người đẹp trai mà không nhào lên ngay, Đỗ Minh Nguyệt rất tò mò.

"Hiếm thấy con không xông lên nha!" Đỗ Minh Nguyệt trêu cô bé.

Lâm Thanh Vy trợn to mắt: "Không phải, mẹ, con nhìn một lúc run cả chân rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Con có dám lại xấu mặt thêm nữa không?
Sự thật chứng minh, Lâm Thanh Vy dám thật đấy!
Chờ đến khi cô bé có thể hoạt động chân liền lập tức chạy tới trước mặt Thầy Lâm.

"Anh trai ơi, anh ơi, em muốn cưới anh, được không ạ?" Lâm Thanh Vy hưng phấn hỏi.

Thầy Lâm ngẩn ra, Đỗ Minh Nguyệt ảo não bưng kín mặt.

Cô sai rồi, không bao giờ mang con bé đi học vũ đạo cái gì nữa.

Thầy Lâm lúc này mới phản ứng lại, bị lời của bé con trêu buồn cười, lệ chí bên khóe mắt càng hấp dẫn.


"Xin lỗi em gái nhỏ nha, anh có người mình thích rồi!"
"Không sao, mẹ em nói trên thế giới này không có góc tường nào không đào được, chỉ có cái cuốc không biết cố gắng thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Bây giờ cô trốn có kịp không? Hãm hại mẹ ruột như thế thật sự được à? Cô còn phải học ở đây đấy.

Thầy Lâm bị lời của con bé chặn họng, dở khóc dở cười khom lưng dịu dàng hỏi: "Mẹ em thật là một người đang yêu."
"Đúng vậy, mẹ cũng ở đây đấy, kia kìa! Mẹ ơi!" Lâm Thanh Vy vẫy tay với cô.

Đỗ Minh Nguyệt vốn đang định lén lút trốn đi, còn ở đây thì có bao nhiêu mặt mũi đều mất sạch.

Mà đúng lúc này lại nghe được tiếng Lâm Thanh Vy giới thiệu, phản xa mà bước nhanh hơn.

Lâm Thanh Vy nghiêng đầu: "Quái lạ, sao mẹ càng đi càng nhanh thế?"
Thầy Lâm cười khẽ: "Chắc bị em dọa đấy!"
"Thật sao? Em thấy chắc mẹ ngượng đấy, để em đi tìm mẹ về!"
Đỗ Minh Nguyệt dù cách khá xa vẫn nghe được lời của Lâm Thanh Vy, trong lòng không ngừng rít gào.

Ai ngượng? Mặt mẹ con đều bị con ném sạch rồi có được không hả?
Lâm Thanh Vy lon ton chạy theo Đỗ Minh Nguyệt, Thầy Lâm thấy thú vị cũng theo sát nhìn thử xem Đỗ Minh Nguyệt trông thế nào.

Đại khái là muốn biết người phụ nữ như thế nào mới có thể dạy bảo ra một đứa nhỏ thú vị như thế.

Đỗ Minh Nguyệt cũng không đi xa, đứng ở cửa chờ Lâm Thanh Vy đuổi kịp.

Sau đó cô quay đầu vớt Lâm Thanh Vy lên ôm vào lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi