LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Nghe xong, má Ngô mỉm cười, “Đấy là biểu hiện chứng tỏ yêu cô đấy, mợ chủ ạ!”
Đỗ Minh Nguyệt vùi mặt xuống gối, không nghĩ ngợi về chuyện này nữa.

“Thôi bỏ đi bỏ đi, cháu ngủ tiếp đây.”
“Vậy thì mợ chủ nghỉ ngơi đi cho khỏe.”
Má Ngô đi ra khỏi phòng, khép cửa lại cho cô.

Cuộc sống của Đỗ Minh Nguyệt trong những ngày tháng sau đó trôi qua đơn điệu, giống như quay trở về thời cắp sách đến trường vậy.

Cô cũng sống rất vui vẻ thoải mải nếu như không có người phụ nữ nào đến làm phiền.

Hôm nay, Dung Khiết lại đến tìm cô một lần nữa, Đỗ Minh Nguyệt thực sự không muốn nghe về những chuyện đã xảy ra thời họ học cấp b nữa, có biết là hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cô hay không.

Nhưng Dung Khiết không nghe thấy tiếng nội tâm cô đang gào thét nên vẫn đi tới chỗ cô.

Thấy cô ta đi tới, Hoắc Minh Vân nhìn Đỗ Minh Nguyệt ra hiệu cho cô hãy tự thân vận động.

“Minh Nguyệt, cô ở đây à, tôi tìm cô bao lâu.” Dung Khiết vồn vã nói.


Đỗ Minh Nguyệt gượng cười bối rối, đâu thể nói rằng vì tôi cảm thấy cô phiền phức quá nên không muốn nói chuyện với cô được.

“Cô tìm tôi có việc gì không?”
“Là thế này, tôi muốn hỏi xem cô có thể hẹn Hoàng Phong ra ngoài được không? Lâu lắm rồi tôi không gặp cậu ấy, cùng nhau ăn bữa cơm chắc là được chứ hả?” Dung Khiết ngại ngùng nói.

Đỗ Minh Nguyệt thừa sức đọc được suy nghĩ của cô ta.

Tất nhiên, cô cũng không ngốc đến mức nghe lời cô ta hẹn Lâm Hoàng Phong ra ngoài.

“Cô thông cảm cho, dạo này công ty của Hoàng Phong nhiều việc bận lắm, hình như không có thời gian đi đâu cả, thật sự xin lỗi nhé.”
Nghe thấy cô nói vậy, nụ cười trên gương mặt Dung Khiết đông cứng lại, nhưng cô ta đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường rất nhanh chóng.

“Vậy à? Hoàng Phong bận bịu thế sao?”
Đỗ Minh Nguyệt gật gù, “Phải, tôi gọi anh ấy ra ngoài đi chơi với tôi thôi mà anh ấy cũng nói là không có thời gian, nên thật sự rất lấy làm tiếc.”
“Không sao, cậu ấy bận đến như vậy thì tôi không nên quấy rầy cậu ấy là hơn.” Đến Đỗ Minh Nguyệt còn không kìm được phải trầm trồ khen ngợi dáng vẻ rất tâm lý của Dung Khiết.

Nhìn theo bóng lưng Dung Khiết rời đi, Hoắc Minh Vân nói nhỏ: “Tớ cứ có cảm giác là cô ta có ý đồ với anh nhà cậu, cậu phải trông chừng cẩn thận vào, đừng để người ta đập chậu cướp hoa nhé.”
“Không có đâu, tớ tin Lâm Hoàng Phong.”
Đỗ Minh Nguyệt rất tin ở Lâm Hoàng Phong, dẫu gì cũng đã vượt qua bao chông gai bấy lâu nay, đôi bên đều có lòng tin ở nhau.


Thấy cô nói vậy, Hoắc Minh Vân thở dài thườn thượt, “Mong là được như lời cậu nói.”
Đỗ Minh Nguyệt biết cô ấy đang lo lắng cho mình, cô tươi cười khoác vai cô ấy, “Biết là cậu lo cho tớ, cảm ơn nhé!”
Hoắc Minh Vân nguýt cô, “Ai thèm lo cho cậu, ngày ngày rắc cơm chó trước mặt tớ, chưa đánh cậu đã là tử tế lắm rồi.”
“Thế thì cậu cũng mau mau tìm lấy một người đi, tớ thấy Thầy Lâm được đấy.”
“Dừng nhé! Tớ chẳng có chút hứng thú nào với thằng cha mê tiền ấy cả, cậu ta tiếp cận tớ chắc không phải vì tiền của tớ đấy chứ?”
“Cậu cứ nghĩ quá lên, vả lại, đấy là tiền của cậu à?” Đỗ Minh Nguyệt cốc đầu cô ấy.

Nhưng, cô biết Hoắc Minh Vân sẽ không bắt đầu một chuyện tình cảm mới một cách chóng vánh như thế, sự xuất hiện của Trương Văn Thành đã hao tổn toàn bộ tình yêu của cô ấy, có lẽ giờ đây, cô ấy vẫn đang trốn trong nội tâm của mình, sợ sệt không dám bước ra ngoài.

Cô hiểu cảm giác này, nên cô mong cô ấy có thể gặp được một người đàn ông sẽ khiến cô ấy trải lòng ra.

Sau chuyện ấy, Dung Khiết rất ít khi đến tìm cô nữa, Đỗ Minh Nguyệt cũng vui vẻ tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, nếu không lần nào cũng phải kiếm cớ từ chối cô ta.

Thế nhưng, ngày hôm đó Dư Hồng Thu đã gọi điện thoại tới.

“Ê Nguyệt, có phải cậu với Chủ tịch Phong nảy sinh vấn đề gì không?”
Nghe Dư Hồng Thu hỏi vậy, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy khó hiểu, vội nói: “Đâu có, bọn tớ có vấn đề gì đâu, sao cậu lại hỏi vậy?”
“Tớ kể cậu nghe, tớ thấy có đứa con gái ngày nào cũng lượn lờ dưới công ty, Chủ tịch Phong còn nói chuyện với cô ta nữa, cô ta cứ bám lấy Chủ tịch Phong suốt.”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có lẽ cô gái mà Dư Hồng Thu đang nói là Dung Khiết.


Không ngờ cô ta không đến bám lấy cô nữa mà trực tiếp đeo bám Lâm Hoàng Phong.

“Chắc là bạn bè chuyện trò với nhau thôi.”
Đỗ Minh nguyệt không muốn ddeer Dư Hồng Thu biết chuyện về Dung Khiết, nếu không con nhỏ này sẽ lại lên lớp giảng giải cho cô một bài.”
“Bạn bè à?” Dư Hồng Thu nhìn xuống phía dưới, “Tớ cảm thấy có chuyện mờ ám, cậu có cần đến đây xem thử không?”
“Đến xem làm cái gì, nếu như để Hoàng Phong biết được lại cho rằng tớ không tin tưởng anh ấy, tớ tin Hoàng Phong không phải là loại người đó.”
Lúc này đây cô có thể mường tượng ra được vẻ mặt của anh nếu trông thấy cô.

Vả lại, cô cũng không tiện xen vào việc giữa anh và Dung Khiết, suy cho cũng cô cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì.

Cứ đến một cách tùy tiện chưa biết chừng lại gây ra trò cười.

Dư Hồng Thu không dám gật đầu tán thành với suy nghĩ của cô, “Này Nguyệt, cậu điên rồi à, cho dù Chủ tịch Phong không có ý gì đi chăng nữa thì cậu có thể đảm bảo được là con mụ kia không có không? Lỡ như đến lúc cô ta giở mánh khóe gì ra thì cậu với Thanh Vy làm thế nào?”
Những lời này làm Đỗ Minh Nguyệt nhớ tới Trần Như Ngọc, huống chi cô ấy còn nhắc đến cả con gái, lòng cô đã thấy hơi lung lay.

Nếu như lại xuất hiện thêm một vụ giống Trần Như Ngọc thì cô thật sự không còn hơi sức đâu để mà đi đối phó với đám con gái này nữa.

“Được, nếu ngày mai cô gái đó còn đến thì cậu gọi điện cho tớ, tớ với cậu cùng đi xem sao.”
Thấy Đỗ Minh Nguyệt đã đồng ý, Dư Hồng Thu lập tức trả lời ngay: “Được, đợi điện thoại của tớ!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đỗ Minh Nguyệt đã bắt đầu thấy hối hận, mình không nên can thiệp vào việc của họ mới phải, hơn nữa cô tin rằng Lâm Hoàng Phong sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.

Thôi vậy, đến lúc đó sẽ nói rõ ràng với Dư Hồng Thu là được.


Chiều hôm sau, quả nhiên Dư Hồng Thu đã gọi điện cho cô.

“Nguyệt, đang ở đâu đấy, con mụ kia lại đến kìa.”
Đỗ Minh Nguyệt từ chối: “Dư Hồng Thu này, tớ không đi đâu, tớ cảm thấy làm như thế không hay cho lắm.”
“Có gì mà không hay, cậu chẳng hiểu phụ nữ gì cả, Minh Nguyệt ạ.

Để đạt được mục đích họ sẽ không tiếc giá nào đâu.”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Thế cậu thì không phải phụ nữ à? Tự nhận xét về mình thế có ổn không?
Ánh mắt của Dư Hồng Thu vẫn nhìn chằm chằm về phía Lâm Hoàng Phong, ngay sau đó thì thấy cô gái kia nhào vào lòng Lâm Hoàng Phong.

Cô ấy cất tiếng chửi bới: “Ôi trời ơi, sao mà trơ trẽn thế, chủ động sà vào lòng người ta nữa kìa.”
Nghe lời cô ấy nói, Đỗ Minh Nguyệt mới hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Dư Hồng Thu bèn kể lại cho Đỗ Minh Nguyệt nghe chuyện vừa xảy ra, rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Minh Nguyệt, cậu không đến đây thật đấy à? Tớ thấy con mụ kia cao tay ra phết đấy, tớ không nghe được họ đang nói những gì, cậu hãy mau đến đây đi.”
Đỗ Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, cất tiếng bảo: “Được, vậy bây giờ tớ tới ngay, cậu đợi nhé!”
Kết thúc cuộc gọi, Đỗ Minh Nguyệt đang chuẩn bị ra ngoài, nhưng nhìn lại dáng vẻ của mình, cuối cùng quyết định quay trở về phòng.

Mười phút sau, Đỗ Minh Nguyệt mang theo một chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang vội vàng đi ra ngoài.

Má Ngô nhìn thấy cô ăn vận như vậy, chưa kịp hỏi han thì người đã đi mất rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi