LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Dung Khiết đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy từ sau lưng truyền thấy những âm thanh thảo luận.

“Hai người phụ nữ kia là ai vậy! Tại sao thầy Lâm lại đối xử tốt với các cô như vậy.”
“Đúng vậy, trước kia bên cạnh thầy Lâm cũng không có người phụ nữ nào.”
Mấy người đang thảo luận này, làm một đám sinh viên nữ, bởi vì nghe thấy thầy Lâm đẹp trai nên mới kéo nhau đi ghi danh.

Vốn nghĩ chỉ cần nhìn là được rồi, dù sao thì thầy Lâm đẹp trai như vậy, giống như mặt trời mặt, làm cả thế giới cũng trở nên mờ nhạt hơn.

Nhưng ai biết, đột nhiên lại xuất hiện hai người phụ nữ, một người còn có dáng vẻ đặc biệt quen thuộc, trong lòng các cô đương nhiên cảm thấy không cân bằng.

Dung Khiết nghe được lời đối thoại của các cô, cô ta đột nhiên cười lên, sau đó xoay người lại,đi về phía đám sinh viên kia.

“Các người không biết sao, thủ đoạn của hai người phụ nữ kia rất lợi hại.”
Dung Khiết hơi cúi thấp đầu nói, khóe miệng cô ta tràn ra một nụ cười giễu cợt.

Sau khi nghe vậy đám sinh viên kia, đều cảm thấy hứng thú, vội vàng vây quanh cô ta.

Dù sao giáo viên nơi này, các cô cũng đều biết, vì vậy vội vàng hỏi.

“Cô giáo, cô nói là, hai người phụ nữ kia đang dụ dỗ thầy Lâm sao?”
“Là thật hay giả vậy! Hai người phụ nữ chung một người đàn ông, trời ạ!”
Dung Khiết nghe các cô đối thoại, cũng không phản bác hay thừa nhận, dù sao tất cả những thứ này, cũng đều là do bọn họ suy đoán mà thôi.

Chuyện này căn bản không liên quan đến cô ta.

“Nhưng một trong số đó đã kết hôn rồi.” Lúc Dung Khiết dời đi lại nói thêm một câu.


Sau khi các cô nghe xong, trên mặt tràn đầy biểu cảm khiếp sợ.

“Không biết xấu hổ như vậy sao? Không được, tôi không thể nhìn thầy Lâm bị hai người phụ nữ kia lừa gạt được.”
“Vậy chúng ta có thể làm gì bây giờ?”
“Cho bọn họ một chút dạy dỗ mới được, để cho bọn họ cách xa thầy Lâm một chút.”

Đỗ Minh Nguyệt và mấy người Hoắc Minh Vân đi tới một quầy bán đồ ăn, Hoắc Minh Vân nhìn nơi này không nhịn được mà nhíu mày một cái.

“Đây chính là nơi ánh nói để tụ họp sao?”
Hứa Minh Lâm biết cô đang chê, một cô gái nhà giàu, làm sao có thể từng tới nơi như thế này.

Anh cười cười, sau đó đem Hoắc Minh Vân ấn lên ghế dài: “Tôi nói cho các người biết, tôm hùm nhỏ ở đây là ngon nhất, kết hợp với rượi là vô địch.”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên liền đi đến.

“Thầy Lâm, cậu lại tới đây ăn gì!”
Hứa Minh Lâm giống như rất quen thuộc với bà, anh gật đầu một cái: “Đùng vậy dì Vương, vẫn giống mọi khi, à thêm một đia tôm hùm nhỏ.”
Dì Vương kia gật đầu cười: “Được được được, cậu chờ tôi một chút!”
Chỗ này, cũng coi như hẻo lánh, chỉ có lác đác vài người, nhìn chung quanh có chút đìu hiu.

Hoắc Minh Vân không yên tâm nhìn Hứa Minh Lâm, cô phòng bị hỏi: “Sao anh lại dẫn chúng tôi tới đây, chẳng lẽ, anh có ý đồ gì đó?”
Hứa Minh Lâm nhìn cô một cái, sau đó vẻ mặt chê bai nói: “Cô như vậy, đoán rằng sẽ không ai muốn.”
Hoắc Minh Vân: “…”
Quả nhiên cô không hợp với người đàn ông này.

Hứa Minh Lâm rất quen thuộc mà giúp bọn họ chuẩn bị bát đũa, bầu trời dần tối đi, nhưng người đến nơi này cũng càng ngày càng nhiều.

Gioongs như cũng là khách quen, bọn họ đều chào hỏi với dì Vương.

Lập tức nơi hiu quạnh này trở nên náo nhiệt, trong không khí, tràn ngập mùi thơm.

Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn không nói gì, cô không ngừng nhìn vào điện thoại, cô đã gọi điện cho má ngô, nói bà đi đón bọn trẻ về.

Cũng không biết bây giờ thế nào rồi?
Hứa Minh Lâm nhìn ra cô đang không vui, vì vậy anh rót cho cô một ly rượu.

“Chuyện không vui thì hãy quên nó đi!”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất có lý, vì vậy cô liền đặt điện thoại sang một bên, đem ly rượu kia một hơi uống cạn sạch.

“Anh nói đúng, làm sao có thể để người khác ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, thêm một ly nữa đi.”
Hoắc Minh Vân có chút lo lắng, cô vội vàng ngăn cản: “Đừng uống quá nhiều, cẩn thận uống say đó.”
Đỗ Minh Nguyệt cười cười: “Sẽ không đâu Minh Vân, câụ xem bây giờ trời lạnh như vậy, tới chỉ uống cho ấm người thôi.”
Hoắc Minh Vân nghi ngờ nhìn cô, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lúc này dì Vương bưng một đĩa tôm hùm nhỏ đến: “Đến đến đến, tôm hùm nhỏ đến, cẩn thận nóng!”
“Cảm ơn dì Vương!” Hứa Minh Lâm lễ phép nói.


Hứa Minh Lâm vốn đã rất dịu dàng, bây giờ lại cười lên trông càng quyến rũ.

Dì Vương thấy anh như vậy, che miệng cười lên: “Cảm ơn cái gì chứ, đúng là!”
Đỗ Minh Nguyệt uống một ly rượu, đầu đã có chút choáng váng.

Cô nhìn Hứa Minh Lâm một lúc lâu, sau đó hỏi một vấn đề mà mình vẫn luôn muốn hỏi.

“Có phải anh thích đàn ông không?”
Cái vấn đề này vừa hỏi ra, chỉ thấy không khí chợt cứng lại, sắc mặt Hoắc Minh Vân cũng trở nên khó coi, cô vội vàng che miệng của Đỗ Minh Nguyệt lại.

“Ha ha ha ha, chắc là cô ấy say rồi, anh bỏ qua cho cô ấy!”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy khó chịu, nên liền kêu ô ô ô.

Hứa Minh Lâm sau khi nghe song, lúc này sắc mặt mới đỡ hơn một chút, chẳng qua vẫn rất khó coi, giống như anh không vui lắm.

Trong lòng Hoắc Minh Vân sợ hãi, cô nghĩ biết vậy nên sớm ngắn Minh Nguyệt lại, không để cô uống nhiều rượu như vậy.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc Cố Minh Nguyệt cũng không chịu đựng nổi, cô đẩy tay của Hoắc Minh Vân ra.

“Cậu làm gì vậy, tớ… tớ khó chịu…”
Hoắc Minh Vân vỗ vỗ lưng cô.

Lúc này Hứa Minh Lâm đã bóc xong tôm đưa tới.

“Cho cô ấy ăn một chút đi!”
“Được, cám ơn!”
Cô nhận lấy, sau đó đút cho Cố Minh Nguyệt ăn.

Cố Minh Nguyệt ăn một miếng, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên, giống như một đứa trẻ có được đồ ăn ngon vậy.

“Ăn ngon lắm Minh Vân!”
Hoắc Minh Vân vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Vậy ăn nhiều một chút, từ từ đừng nghẹn.”
Hứa Minh Lâm nhìn cô một cái, sau đó đem tôm đã bóc song đưa cho cô.


Hoắc Minh Vân có chút được cưng chiều mà lo sợ, vội vàng từ chối: “Tôi không ăn, anh ăn đi.”
Hứa Minh Lâm không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn cô, giống như đang nói, cô không ăn tôi cũng không cầm về.

Hoắc Minh Vân không biết làm sao, chỉ có thể tiếp nhận.

“Cảm ơn!”
Cô ăn một miếng, bất ngờ phát hiện thật ngon.

Đỗ Minh Nguyệt còn uống rượu, nhưng lại bị Hoắc Minh Vân ngăn lại, cô lại không hề biết, người phụ nữ này lại có tửu lượng kém như vậy.

Nếu không lúc đầu cũng không để cô uống rượu, cô cũng nhìn ra được, hôm nay tâm trạng Đỗ Minh Nguyệt không tốt, nên mới muốn uống rượu giải sầu.

Thấy cô còn muốn uống rượu, Hoắc Minh Vân lập tức ngăn lại.

“Cậu không thể uống nữa, uống nữa sẽ say.”
“Say cũng rất tốt!” Đỗ Minh Vân ngốc ngốc cười lên.”
Bởi vì uống rượu, nên mặt cô đỏ bừng lên, đèn đường mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của cô ánh lên vẻ ấm áp.

Cô đần độn cười, bộ dạng này càng lộ ra vẻ đáng yêu, ánh mắt yêu kiều, giống như báu vật lưu chuyển.

Bộ dạng này, thật muốn chụp cho Lâm Hoàng Phong xem, không biết người đàn ông kia, không biết anh có thể ngồi yên được không.

“Thật không nghĩ tới, khi Minh Nguyệt uống say, lại đáng yêu như vậy.” Hứa Minh Lâm cười trêu đùa.

Hoắc Minh Vân giống như nghĩ đến gì đó, lập tức xoay người, chặn lại tầm mắt của Hứa Minh Lâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi