“Vậy tôi đưa anh ấy về.
” Cô nâng người Lâm Hoàng Phong lên, cả cơ thể người đàn ông dường như nằm hẳn lên bờ vai yếu ớt của Đỗ Minh Nguyệt.
Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương trừng mắt há miệng khi thấy cô gần như có thể bế được Lâm Hoàng Phong ra ngoài, không quên lịch sự vẫy tay: “Tạm biệt chị dâu.
”
Nghe thấy tên gọi như vậy, gương mặt Đỗ Minh Nguyệt lập tức đỏ ửng.
Đến cửa quán bar, tài xế vội vàng giúp cô đỡ Lâm Hoàng Phong vào trong xe, nhân viên bảo vệ đang trốn ở một góc run rẩy.
Nếu sớm biết đây là mợ chủ nhà họ Lâm, thì có cho anh ta mười nghìn lá gan anh ta cũng không dám ngăn lại.
Bây giờ chỉ có thể âm thầm cầu mong mợ chủ của nhà họ Lâm không tính toán với anh ta thôi.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, khi dừng lại có lắc lư một chút, dường như khiến Lâm Hoàng Phong hơi khó chịu, nhíu mày, vươn tay muốn mở cửa nhưng lại bắt hụt mấy lần.
Đỗ Minh Nguyệt bất lực, mở cửa xe dìu anh xuống xe, lại dùng tư thế vác, đưa anh lên tầng cho vào phòng ngủ, dường như muốn trả thù mà ném anh xuống giường.
“Ưm.
” May mà chiếc giường vừa mềm mại vừa chắc chắn, Lâm Hoàng Phong hừ một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại.
Ôm lấy chiếc gối ôm bên cạnh, hài lòng tận hưởng mùi thơm trên tóc của Đỗ Minh Nguyệt bên trên, lông mày dần dần dãn ra.
Sau khi đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, Đỗ Minh Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông trên giường.
Mặc áo sơ mi đi ngủ chắc là khó chịu lắm nhỉ?
Khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt nhếch lên nụ cười xấu, đưa tay về phía Lâm Hoàng Phong đang nằm trên giường bất tỉnh nhân sự.
Từng chiếc cúc áo sơ mi được cởi ra, lộ ra khuôn ngực cường tráng.
Đỗ Minh Nguyệt âm thầm lau nước miếng trên khóe miệng, tiếp tục chiến đấu.
Không lâu sau, Đỗ Minh Nguyệt mồ hôi nhễ nhại: “Con mẹ nó anh không thể cử động một chút sao?”
“Tại sao không cởi được thắt lưng?”
Cuối cùng, sau khi kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi người, Đỗ Minh Nguyệt, người chưa bao giờ cởi thắt lưng, đại chiến với quần của Lâm Hoàng Phong ba trăm hiệp, nhưng chiếc thắt lưng vẫn không nhúc nhích.
Lâm Hoàng Phong đã nghỉ mười mấy phút, gần như đã rất tỉnh táo, khi mở mắt ra thì thấy Đỗ Minh Nguyệt đang vã mồ hôi cố cởi quần anh, lập tức khóe miệng giật giật.
Cô gái ngốc này, đây là muốn làm gì?
Anh nhàm chán nhắm mắt lại chỉ để lại một khe hở, quan sát động tác tiếp theo của cô, trong lòng dường như có một tia chờ mong.
Không biết cô đã chạm vào nút nào, thắt lưng lách cách rồi nới lỏng.
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán rồi dùng sức như chín trâu hai hổ kéo chiếc quần xuống.
Cô đứng dậy để giúp Lâm Hoàng Phong đắp chăn, khi cô cúi xuống để đắp chăn lên vai thì cổ áo Đỗ Minh Nguyệt tự nhiên mở ra, cảnh đẹp bị người đàn ông nhìn thấy.
Không khí vẫn im lặng như cũ, Lâm Hoàng Phong cố gắng hết sức để kiểm soát nhịp thở của mình.
Nhưng trên chăn từ từ nổi lên một chỗ phồng đáng ngờ.