LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Cô y tá có chút thất vọng, y tá đi cùng bên cạnh kéo cô đi, "Đi, đi thôi, bên cạnh anh ta còn có mẹ bệnh, cô điên rồi sao? Thích loại người này."
"nhưng……"
"Đừng nhưng nhị gì hết, đi thôi!"
Hứa Minh Lâm cũng không ngạc nhiên chút nào, bởi vì những chuyện như này đã xảy ra nhiều lần.

Không phải anh chưa từng có bạn gái, nhưng khi biết tin về mẹ của anh, bọn họ đều bỏ đi.

Vì vậy, sau đó, Hứa Minh Lâm dường như không bao giờ yêu nữa.

Anh tập trung vào việc kiếm tiền và chăm sóc mẹ anh, nhưng anh không biết tại sao, lần này anh lại nghĩ đến một cô gái trong trí nhớ của mình.

Sau khi Hoắc Minh Vân chia tay với Trương Văn Thành, cô đến quán bar uống rượu mua say, sau khi say rượu, cô không ngừng la cà trong các hộp đêm.

Hứa Minh Lâm đi gọi cô về, nhưng lại bị cô nắm chặt tay.

Hứa Minh Lâm nổi da gà và đẩy cô ra mà không cần suy nghĩ.

Sau đó, cô không muốn và tiếp tục ôm anh!
"Tôi cũng muốn được anh yêu, cho dù anh yêu cầu tôi làm gì, tôi đều nguyện ý, nhưng anh có thể đừng rời đi không!"
Giọng cô rất bất lực, giống như một chú mèo con bị bỏ rơi, Hứa Minh Lâm nhìn vào mắt cô, đột nhiên lại mềm lòng.

Anh duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô: "Được rồi, anh không đi!"
Anh không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, đến bây giờ anh cũng không hiểu có lẽ người đó đã sống trong tim anh rồi.

Nhưng bây giờ, anh không có quyền đứng bên cạnh cô.


Anh hung hăng siết chặt tay, trong ánh mắt đều là không cam lòng cùng hổ thẹn.

Bác sĩ thấy Lâm Hoàng Phong bị ốm nên đã kê một số loại thuốc trước khi rời đi.

Đỗ Minh Nguyệt lau người cho anh, trong ánh mắt đều là đau lòng.

Lâm Hoàng Phong nép mình trên giường một cách thoải mái, trên gối còn có mùi hương của Minh Nguyệt khiến anh cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.

"Minh Nguyệt!”
“Em ở đây!” Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, nghiêm túc lau tay cho anh.

"Vợ ơi……"
“Em ở đây, có chuyện gì vậy?” Đỗ Minh Nguyệt đưa tay lên sờ trán anh, khẽ cau mày.

Lâm Hoàng Phong cảm thấy mình nhìn không đủ, người vợ trước mặt mình sao có thể đáng yêu như vậy!
Thấy Lâm Hoàng Phong không lên tiếng, Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh, chỉ thấy rằng ánh mắt anh không ngừng nhìn vào mặt cô.

Mặt cô nóng bừng, sờ sờ má, lấy làm lạ hỏi: "Sao cứ nhìn em chằm chằm vậy, trên mặt em có gì à?"
Lâm Hoàng Phong thâm tình gật đầu, "Đúng vậy!"
"Không thể nào, thực sự là có sao? Ở đâu? Nhanh lấy xuống giúp em đi!" Đỗ Minh Nguyệt lo lắng nói.

Lâm Hoàng Phong bật cười, rồi đưa tay chạm vào má cô.

"Có ánh mắt của anh”.

Đỗ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra rằng những gì anh đang nói thực sự là một câu thả thính trên mạng.

Cô liếc anh một cái và hỏi, "Anh học những thứ này ở đâu?"
Lâm Hoàng Phong sờ sờ mũi, sau đó né tránh ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Tiêu Hồng Quang dạy anh!"
Tiêu Hồng Quang đang bận rộn ở nhà bỗng một cái, chắc là có ai đang nhắc tới mình rồi!
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, liền cười khúc khích và nghĩ rằng Lâm Hoàng Phong trông có chút đáng yêu.

“Còn gì nữa không?” Cô chống cằm, cười híp mắt nói.

Thấy cô vui mừng như vậy, Lâm Hoàng Phong lập tức gật đầu thích thú như một đứa con cưng được khen vậy.

"Em có biết anh thích gì nhất không?"
"Thích cái gì?"
"Thích em!"
Thật ra, Đỗ Minh Nguyệt biết tất cả những câu thả thính này, nhưng không biết tại sao, nghe những lời này từ miệng anh, cô cảm thấy vô cùng thú vị.

Hai người nói chuyện một hồi lâu nhưng lại không thấy mệt.


Mãi đến khi má Ngô gõ cửa đi vào, nói đã đến giờ ăn cơm, hai người mới dừng lại.

“Những câu này không phải đều là do Tiêu Hồng Quang dạy đấy chứ?” Đỗ Minh Nguyệt có chút tò mò.

Lâm Hoàng Phong mặt đỏ bừng, ho vài cái rồi nói: "Không phải, là anh tự tìm trên mạng đấy."
Sau khi nghe lời này, Đỗ Minh Nguyệt bật cười, "Anh nghĩ em không biết những câu này hay sao mà còn định lừa em?”
Lâm Hoàng Phong bị vạch trần cũng không cảm thấy khó chịu, thay vào đó, anh siết chặt lòng bàn tay của cô, "Làm sao? Không thể à?"
"Có thể được, nhưng em đã biết, làm sao có thể lừa được em?"
“Không thành vấn đề, dù sao, mục đích anh muốn đã đạt được!” Lâm Hoàng Phong cười nhẹ.

"Mục đích gì?"
"Làm em được hạnh phúc!"
Má Ngô nghe những lời ngọt ngào của bọn họ thì không khỏi che miệng cười thầm, ai bảo cậu chủ không thể nói chuyện yêu đương, đây không phải thật biết nói sao?
“Không nói với anh nữa, mau đi ăn thôi!” Đỗ Minh Nguyệt vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Nhưng có thể thấy một vài vết ửng đỏ đáng ngờ trên tai cô, nghe những lời này cô lại thẹn thùng.

Lâm Haofng Phong không ngờ bệnh cảm lạnh này lại dữ dội như vậy, mới có một lúc mà anh đã cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.

Đỗ Minh Nguyệt ở bên chăm sóc anh, cau mày, lúc ngủ anh đã nghĩ sẽ không bao giờ để bị ốm nữa trong tương lai.

Nếu không, Nguyệt nhi sẽ rất vất vả và lo lắng!
Lâm Hoàng Phong đã ngủ như vậy cả đêm, sáng hôm sau anh dậy thì thấy ĐỖ Minh Nguyệt đã ngủ gục ở bên giường.

Cô ngủ rất say, dưới mắt có những sợi tơ xanh, nghĩ là do thức khuya hôm qua, trong lòng càng thêm xót xa.

Bệnh của anh gần như lành hẳn, anh di chuyển, rồi đặt cô lên giường.

Nhưng anh không dám nằm lên, sợ rằng cảm lạnh của mình sẽ truyền sang cô.

Đỗ Minh Nguyệt mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô cảm thấy có người đang ôm mình, vừa mở mắt ra đã thấy Lâm Hoàng Phong đặt cô lên giường.


Cô đưa tay nắm lấy tay anh, buồn ngủ hỏi: "Anh tỉnh rồi à?"
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi cong môi, "Ừ, anh tỉnh rồi, em cứ ngủ đi, còn sớm!"
“Cùng nhau ngủ đi, em buồn ngủ quá!” Đỗ Minh Nguyệt lẩm bẩm.

“Em không sợ anh lây cho em à” Lâm Hoàng Phong vuốt tóc cô sang một bên.

Đỗ Minh Nguyệt không để ý chút nào, đe dọa nói: "Không sao đâu, lên đi, nếu không, sau này anh cũng đừng lên nữa!"
“Vậy cũng không được!” Lâm Hoàng Phong khẽ cười nhẹ.

Anh không muốn sống những tháng ngày không có vợ trong vòng tay.

“Vậy thì anh lên đi!” Đỗ Minh Nguyệt nhấn mạnh.

Lâm Hoàng Phong bất lực với cô, anh đành mở chăn bông và bước vào.

"Vậy anh sẽ không động vào em, em mau ngủ đi!"
Tuy nhiên, Đỗ Minh Nguyệt dường như không nghe thấy anh nói, và cả cơ thể cô đều co vào trong vòng tay của anh, không chỉ vậy, cô còn đặt chân mình lên chân anh ấy.

Tư thế dính người như vậy, anh dường như đã cảm nhận qua.

Nhưng bây giờ anh không biết mình có nên ôm cô không, nếu cô ngã bệnh thì làm sao?
Đỗ Minh Nguyệt tìm một vị trí thoải mái và chìm vào giấc ngủ.

Không quan tâm ai đó đang vướng phải vấn đề gì, ngược lại dưới cái nhìn của cô, cảm lạnh không phải chỉ cần uống thuốc thôi sao? Cô thuốc còn uống ít hay sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi