Dư Hồng Thu không nghĩ tới người phụ nữ này lại còn có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ đến như vậy, trong lúc nhất thời cũng tức giận không tìm được lời nào để nói lại.
Mãi lâu sau mới phản ứng lại được, tức giận nói: "Cô thật là không biết xấu hổ, cứ thích phá hư gia đình người ta như vậy sao?"
"Không biết xấu hổ?" Dung Khiết có vẻ như rất thích cái danh hiệu này: "Đúng đó, tôi chính là không biết xấu hổ đấy.
Làm gì có người đàn ông nào mà không thích ăn vụng ở bên ngoài chứ? Dáng người tôi đẹp.
Nói không chừng Hoàng Phong nhìn thấy biết đâu sẽ thích thì sao?"
"Đẹp? Mẹ! Mắt cô bị lé lọt tròng hả?" Dư Hồng Thu không nhịn được mà mắng.
Sắc mặt của Dung Khiết trở nên rất khó coi, có lẽ cô ta chưa từng gặp qua cô gái nào thô lỗ như thế này.
"Loại phụ nữ như cô mà tìm được bạn trai thì thật đúng là chuyện lạ."
Dư Hồng Thu hai tay khoanh trước ngực, đắc ý nhìn cô ta: "Ha… Thế thì thật xin lỗi nha.
Tôi có bạn trai rồi.
Đâu có giống như ai kia, sắp thành bà cô già đến nơi, tuổi cũng lớn vậy rồi mà chỉ biết chăm chăm suy nghĩ cướp đồ của người khác!"
Vừa dứt lời, Triệu Hưng cũng đã mở miệng kêu tên cô ấy.
"Vợ, sao em lại ra đây?"
Dư Hồng Thu nghe được Triệu Hưng kêu tên cô ấy, lập tức bất mãn trợn mắt nhìn anh ta một cái: "Nói bao lần rồi đừng có gọi em như vậy!"
Triệu Hưng cười ha hả, dường như không chút nào bị lung lay, vẫn gọi tên cô ấy như thế.
Dư Hồng Thu nhìn anh ta đắc chí cười mà không biết phải làm sao.
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là không nói nữa.
Dung Khiết thấy Triệu Hưng đột nhiên xuất hiện, đại khái có thể đoán được quan hệ của người đàn ông này cùng Dư Hồng Thu.
Con ngươi cô ta đảo một vòng, trong đầu không biết đang suy nghĩ chủ ý xấu gì.
Triệu Hưng căn bản không có nhìn Dung Khiết lấy một cái.
Anh ta cũng nhìn ra được, Hồng Thu và người phụ nữ này có quan hệ không được tốt.
Triệu Hưng vẫn luôn tin tưởng một đạo lý, đó chính là, người mà nàng dâu nhà mình không thích thì anh ta nhất định phải tránh càng xa càng tốt.
Nhưng điều khiến cho Triệu Hưng không nghĩ tới chính là, người phụ nữ kia đột nhiên nhào vào trong ngực của anh ta, bày ra dáng vẻ nũng nịu.
Dư Hồng Thu thấy Dung Khiết làm việc này, bị làm cho kinh hãi đến rớt cả cằm.
Người phụ nữ này thiếu hơi đàn ông à? Thấy người đàn ông nào cũng dính lấy.
"Làm gì vậy chứ?" Dư Hồng Thu mặt đầy tức giận nhìn Dung Khiết.
Triệu Hưng biết nàng dâu nhà mình tức giận, không hề nghĩ ngợi liền đẩy Dung Khiết ra.
Sau đó mặt đầy vẻ vô tội nhìn Dư Hồng Thu, ánh mắt kia giống như đang thanh minh: "Không liên quan tới anh.
Anh không đụng đến cô ta!"
Dung Khiết bị đẩy ra, trong lòng cảm thấy rất không vui.
Người đàn ông này bị cái gì vậy chứ? Lại còn dám đẩy cô ta ra.
Sức quyến rũ của cô ta bây giờ lại thấp như vậy hay sao? Trước mặt người phụ nữ này, cô ta cũng thua kém hơn rồi?
Cô ta không tin, tóm lại, nhất định phải khiến cho người phụ nữ này nóng mặt.
"Ui da, đẩy ngã tôi luôn rồi.
Anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì sao?"
Rõ ràng là giọng trách cứ, nhưng nghe lại giống như là đang làm nũng vậy.
Dư Hồng Thu bị bộ dáng này của cô ta làm cho chán ghét tận cổ, da gà lên khắp người.
"Này, cô đủ chưa vậy? Đừng tưởng tôi không biết cô đang diễn trò."
Dung Khiết không nhìn cô ấy, một đôi mắt to long lanh chỉ nhìn Triệu Hưng, bộ dạng này muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Giống như là cô ta bị Dư Hồng Thu ức hiếp rất nhiều vậy.
Dư Hồng Thu nhìn cô ta vẫn đang đau đáu dán mắt vào người đàn ông của mình, lúc ấy mới biết trong lòng người phụ nữ này lại đang nghĩ cái gì.
Chú ý muốn nhắm vào người đàn ông của cô ấy.
Cô ấy đi về trước một bước, chắn trước tầm mắt của Dung Khiết: "Cô muốn làm gì? Cô nhìn đủ chưa?"
Dung Khiết rụt cổ một cái, sau đó đứng lên: "Anh trai à, bạn gái của anh dữ quá vậy.
Anh không sợ sẽ có ngày bị cô ấy đánh cho hay sao?"
Triệu Hưng nhìn nàng dâu nhà mình càng lúc càng tức giận.
Hơn nữa, đối với người phụ nữ trước mắt này, một chút hứng thú anh ta cũng không có.
Tại sao lại có thể đặt điều nói nàng dâu nhà anh ta như vậy được chứ? Mà có là như vậy thì cũng là nàng dâu đáng yêu của nhà anh ta.
Người phụ nữ này thật sự khiến cho người ta chán ghét mà.
Huống chi, một người đàn ông, làm sao có thể để cho người phụ nữ của mình đứng chắn trước mặt mình được.
Anh ta đi lên trước, kéo nàng dâu của mình về sau lưng, sau đó nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.
"Xin lỗi cô gái này, em Thu nhà tôi không thích cô.
Cô có thể đứng cách xa cô ấy một chút được không? Tôi sợ cô ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, cô ấy sẽ không vui.
Cô ấy không được vui, thì tôi cũng sẽ khó chịu."
Dư Hồng Thu vốn đang rất tức giận, bây giờ nghe anh ta nói như vậy, phụt một tiếng liền bật cười.
Đại khái là không nghĩ tới anh ta sẽ nói ra lời như thế.
V còn cho là anh ta có chút ngốc.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng anh ta cũng khá chững chạc đấy chứ.
Dung Khiết sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, thấp giọng mắng một câu, sau đó mặt đầy vẻ mất hứng giậm chân rời đi.
Triệu Hưng xoay người lại, trên mặt toàn là vẻ chờ được khen, hỏi: "Vợ, anh làm có được hay không?"
Dư Hồng Thu tâm tình tốt, nhìn anh ta cũng cảm thấy đáng yêu thêm mấy phần.
Sờ đầu của anh ta một cái, khen ngợi nói: "Làm rất tốt.
Em rất vui lòng!"
Dư Hồng Thu vui vẻ, Triệu Hưng tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Anh ta ôm bả vai của Dư Hồng Thu, cười hì hì nói: "Vậy chúng ta đi ăn cái gì trước đi.
Em đói bụng rồi sao?"
Dư Hồng Thu đồng ý nói: "Đói chứ.
Mới nãy nhìn thấy người phụ nữ kia còn muốn phát ói.
Bây giờ tâm trạng khá hơn rồi, bụng cũng đói, chúng ta đi ăn cái gì đó đi!"
"Được, vợ!"
Dung Khiết sau đó lại tới nữa.
Lúc nào cũng chọc đến Dư Hồng Thu.
Mà gần đây, miệng lưỡi của Dư Hồng Thu trong công ty cũng có chút lợi hại.
Không biết là có phải dạo này học hỏi được gì ở chỗ Thúy Hân hay không?
Lần nào cũng khiến cho Dung Khiết tức giận đến xanh hết cả mặt, thế nhưng lại chẳng thể làm gì.
Dư Hồng Thu nói tới chuyện này trong điện thoại cùng với Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng đặc biệt sung sướng.
"Nói cho cậu nghe nè Nguyệt, cậu không thấy được biểu cảm của ả phụ nữ đó.
Thật đúng là hả giận vô cùng!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe lời kể của cô ấy, giống như là bị lây vậy, cũng không khỏi khe khẽ cười lên theo.
Bây giờ cô ấy đang có biểu cảm gì, Đỗ Minh Nguyệt cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra.
"Cảm ơn cậu nha Dư Hồng Thu."
Đỗ Minh Nguyệt ngoại trừ nói cảm ơn, thì thật không biết nên nói cái gì nữa.
Dư Hồng Thu sợ nhất cô ấy nói những lời này, liền vội vàng nói: "Cậu đừng nói cảm ơn với tớ mãi thế.
Nói đến mức tớ cũng thấy ngại rồi."
Đỗ Minh Nguyệt nghe được cô ấy nói như vậy, lập tức cười lên: "Được rồi, được rồi, được rồi.
Tớ không nói nữa là được chứ gì."
"Vậy cậu và Chủ tịch Phong đã giải quyết xong chưa? Tớ nói cậu nghe, cậu phải nắm chắc người đàn ông của mình.
Đừng để cho con chó con mèo nào đó tùy tiện bắt mang đi!" Dư Hồng Thu nói lời thành khẩn.
Đỗ Minh Nguyệt dĩ nhiên biết ý lời nói này của Dư Hồng Thu.
Trước kia, cô có lẽ sẽ vì mình mà để lại đường lui.
Nhưng bây giờ, cô lại không dám nghĩ tới cuộc sống sau khi bọn họ tách ra.
Có lẽ ở trong tiềm thức cô, Lâm Hoàng Phong căn bản sẽ không rời bỏ cô mà đi, giống như cô cũng sẽ không rời bỏ anh vậy.
"Tớ biết rồi, Hồng Thu ạ.
Hơn nữa tớ cảm thấy, Hoàng Phong sẽ không đối xử với tớ như vậy đâu.
Chắc chắn là cậu hiểu lầm anh ấy cái gì rồi!"
Dư Hồng Thu cảm thấy, cô gái này có phải đã rời khỏi xã hội này quá lâu rồi hay không? Chủ tịch Phong là ai chứ? Anh là nhân vật thuộc xã hội thượng lưu đó.
Mặc dù tính khí thì hơi kém, nhưng thân thế, tướng mạo cái nào không phải là hàng tuyệt phẩm đâu? Mấy người phụ nữ muốn bay lên cành cao thành phượng hoàng thì đâu có thiếu.
Nếu không chú ý, ngày nào đó sẽ bị người ta cướp mất..