LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Cô uống nhiều thuốc như vậy, là bởi vì muốn có thể có một đứa con với anh.

Sao anh lại không cảm thấy áy náy cho được.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian, đưa cô ấy tới kiểm tra một chút!"
Lâm Hoàng Phong tỉnh lại từ trong hồi tưởng, đưa tay ra cầm tay của Đỗ Minh Nguyệt.

Ngón tay của cô đều hết sức mảnh khảnh, trên đó còn có vết chai sần dày.

Lòng của anh càng đau hơn, càng thêm kiên quyết phải yêu thương chiều chuộng cô càng nhiều hơn nữa.

Buổi sáng, Đỗ Minh Nguyệt còn đang ngủ, Lâm Hoàng Phong hôn xuống một cái ở trên trán cô, dịu dàng nói: "Anh đi làm đây!"
Đỗ Minh Nguyệt mơ mơ màng màng trả lời một câu: "Đi đường cẩn thận!"
Anh cười lên, còn muốn chói mắt hơn so với mặt trời mới mọc, đáng tiếc người nào đó lại không thấy.

Mở cửa đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy Thanh Vy đứng ở của.

Thanh Vy thấy một đôi giày da, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Ba, ba rốt cuộc cũng ra ngoài rồi." Cô bé cao hứng nhảy cỡn lên,
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ vui mừng này của Thanh Vy, cũng không khỏi cười lên.

Lúc cô bé cười, cực kỳ giống Nguyệt.

"Con ở đây làm gì?" Lâm Hoàng Phong nhẹ giọng hỏi.

Thanh Vy cười ha ha, xòe tay ra trước mặt anh: "Ba, bây giờ ba nên thực hiện lời hứa đi chứ!"
Lâm Hoàng Phong nhìn bàn tay nho nhỏ Thanh Vy chìa ra, trong đầu nhớ lại cuộc nói chuyện khi đó của bọn họ, hóa ra cô bé này vẫn luôn ghi nhớ trong đầu.

Nếu anh đã đồng ý, tất nhiên anh sẽ thực hiện.


Đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cởi nút áo chỗ tay áo của mình ra, nói: "Ba biết rồi, con yên tâm đi.

Không thiếu của con đâu."
Nói xong, đang chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Thanh Vy bắt được tay áo.

"Còn có Từ Lâm cùng Lâm Bảo Phong nữa.

Ba đừng quên, ba với mẹ cũng phải đi!"
Lâm Hoàng Phong nắm bàn tay nhỏ của cô bé, dắt cô bé đi xuống lầu: "Biết rồi.

Con đúng là tinh quái nhất nhà!"
Thanh Vy le lưỡi một cái, làm ký hiệu về phía hai đứa bé đang ngồi trên ghế salon.

Từ Lâm vui mừng, Lâm Bảo Phong cũng không khỏi cong cong môi cười.

Ba đứa bé này ở trong trường học, mối quan hệ đã càng ngày càng tốt hơn rồi.

Mặc dù Lâm Bảo Phong vẫn như cũ không chút nhiệt tình, nhưng so sánh với trước, thái độ đã tốt hơn nhiều.

Từ Trân Trân nhìn ba người bọn họ tụm chung một chỗ, giống như là kẹo mạch nha dính lấy nhau vậy.

Không biết từ lúc nào quan hệ lại trở nên tốt như thế.

Cô bé cũng sẽ thỉnh thoảng đi tìm hiểu, nhưng ba người bọn họ vốn dĩ không thèm để ý đến cô bé.

Cái này khiến cho Từ Trân Trân cảm thấy rất tức giận.

Hơn nữa, nhìn hai người kia che chở Thanh Vy như vậy, trong lòng cô bé cũng cảm thấy khó chịu.

Hôm nay lại thấy ba người bọn họ đi chung với nhau, đang chuẩn bị đi qua giễu cợt ba người đó, lại nghe được bọn họ đang bàn tán chuyện gì.

"Cung thiên văn đó nghe nói rất khó mua được vé, chú Phong có thể mua được không?" Từ Lâm có chút lo lắng.

Thanh Vy vỗ vai cậu bé một cái, mặt đầy đắc ý nói: "Cậu yên tâm đi.

Sẽ mua được thôi.

Ba rất lợi hại mà.

Ba đã đồng ý rồi thì sẽ không nuốt lời đâu!"
"Thanh Vy chị thật là lợi hại đó, có thể dẫn chúng tôi đi cung thiên văn, em từ lâu đã muốn đến đó rồi!"
Thanh Vy được khen thì càng thêm đắc ý, Từ Trân Trân nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Con ngươi đảo một vòng.

Họ muốn đến cung thiên văn à? Thế này thì quá tốt rồi.

Cô bé đến lúc đó cũng muốn có được một tấm vé, sau đó hả hê khoe khoang ở trước mặt bọn họ một phen.

Từ Trân Trân nghĩ như vậy, lập tức liền gọi điện thoại cho ba mình nói ba mua cho cô một cái vé.

Ba cô bé là Chủ tịch thành phố, cái này hẳn không phải là vấn đề khó khăn.


...!
Sau khi Hoắc Minh Vân đồng ý đi coi mắt với ông nội, thì có rất nhiều hình của mấy người đàn ông khác nhau được bày ra ở trước mặt cô ấy.

Ông Hoắc giới thiệu từng người một cho cô: "Người này là con trai tập đoàn Vinh thị.

Gia thế không tệ.

Tướng mạo nhìn cũng đàng hoàng đĩnh đạc.

Không bằng ngày mai cháu đi gặp người ta một chút đi!"
Hoắc Minh Vân nhìn người trông có vẻ thật thà trong hình, cố gắng thuyết phục mình, có lẽ anh ta sẽ là người tốt với cô ấy.

Dẫu sao, có biết bao cuộc hôn nhân không hề có cảm tình gì, chẳng phải đều là vì vừa vặn thích hợp, mới có thể miễn cưỡng tiến tới với nhau hay sao?
"Cháu biết rồi ông nội, hết thảy đều nghe ông sắp xếp." Hoắc Minh Vân cười ngọt ngào, nhưng vốn dĩ không để cho người khác thấy được sự mất mát trong đáy mắt của mình.

Ông Hoắc không nghĩ tới cô ấy đồng ý nhanh như vậy, vốn đang cho là còn phí một ít công sức, không nhịn được mà ngẩn cả người ra.

Hoắc Minh Vân cười kéo tay của ông ấy: "Sao thế ông nội? Không phải là cháu rất ngoan, rất hiểu chuyện hay sao? Ông không thích à?"
Ông Hoắc vỗ vỗ tay của cô ấy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, trong con ngươi đục ngầu kia lại có chút rơm rớm nước mắt.

"Vân vẫn luôn là cháu gái ngoan của ông.

Bây giờ là vậy, sau này cũng vậy."
Hoắc Minh Vân sau khi nghe, trong lòng nổi lên một trận chua xót, liền càng thêm kiên định mình phải thật hạnh phúc.

"Ông nội sau này sẽ sống lâu trăm tuổi."
Hoắc Minh Vân cùng ông Hoắc vui vẻ nói chuyện một hồi, sau đó liền đẩy ông ấy trở về phòng.

Sau khi trở về phòng, Hoắc Minh Vân nói với ông một câu chúc ngủ ngon, rồi liền trở về phòng của mình.

Nhìn cô ấy rời đi, ông Hoắc thở dài than thở: "Ông nói, có phải tôi làm sai hay không?"
Quản gia đứng ở một bên, ông biết lời này của ông chủ là đang hỏi mình!
"Sao mà vậy được chứ ông chủ? Cô chủ không phải đang rất vui vẻ hay sao?"
Ông Hoắc xoay xoay cái nhẫn đeo ở ngón tay cái, lắc đầu một cái: "Không, con bé không vui chút nào.

Những thứ này đều là con bé giả bộ.


Chỉ là không muốn để cho tôi buồn mà thôi."
"Làm sao biết chứ?" Quản gia có chút không hiểu!
"Con bé lớn lên với tôi từ nhỏ.

Suy nghĩ của nó tôi là người hiểu rõ nhất.

Con bé không vui, chẳng phải là vì tôi hay sao? Ông nói xem, có phải tôi làm sai rồi hay không?"
"Cái này..." Quản gia cũng có chút khó xử: "Ông chủ, tất cả những chuyện mà ông làm đều là vì muốn tốt cho cô chủ, cô chủ sẽ hiểu thôi."
Ông Hoắc không nói gì, chẳng qua là nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy, tôi đã cắt đứt đi đôi cánh của con bé rồi!"
Ngày hôm sau, Hoắc Minh Vân cố ý lựa chọn trang phục thật đẹp mắt.

Gần đây cô ấy không mấy để ý đến lối ăn mặc của mình, chỉ bôi son môi xong là ra ngoài liền.

Đi tới chỗ hẹn, người đàn ông kia còn chưa tới, sau đó cũng không lâu lắm, liền thấy một người mặc đồ tây, vác theo một cái bụng bự vội vàng chạy tới.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi tới trễ, có chút việc trì hoãn!"
Anh ta xoa xoa mồ hôi trên trán, vừa lau, mồ hôi lại chảy ra.

Hoắc Minh Vân nhìn dáng vẻ ướt nhẹp này của anh ta, so với người trong ảnh hình như không giống nhau!
Có điều theo lễ phép, cô ấy vẫn là nói một tiếng: "Không có gì!"
Người đàn ông kia ngẩng đầu một cái, thấy hình dáng của Hoắc Minh, lập tức liền ngây ngẩn, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ.

"Không nghĩ tới cô Minh Vân lại có dung mạo xinh đẹp như vậy, ha ha ha… " Anh ta cúi đầu, chà xát tay, trông có chút thô bỉ.

Hoắc Minh Vân lúng túng cười một tiếng, sau đó như cũ có lễ phép trả lời: "Cảm ơn lời khen của anh!"
Mà ở trong lòng của Hoắc Minh Vân, người đàn ông này đã bị loại rồi.

Ở chung với người đàn ông này suốt nửa đời còn lại? Cô ấy còn chưa đến mức muốn làm lãng phí đời mình như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi