LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Người đối diện chiều cao khoảng một mét tám mươi lăm, mặc đồ tây màu đen, đeo cà vạt cũng có màu đen.

Da thịt trắng noãn, ngón tay thon dài, mái tóc đen nhánh vuốt gọn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.

Đường nét ngũ quan, dáng dấp tướng mạo gần như hoàn mỹ.

Nhưng đôi mắt lạnh lùng kia lại không nhìn ra được chút cảm tình gì.

Chính là trong nháy mắt đó, Serena biết rõ, mình bị người đàn ông trước mắt này hấp dẫn.

Chị Lưu đang định nói với anh, cự tuyệt lần hợp tác này, dẫu sao nếu như nghệ sĩ không đồng ý, chị ta cũng không tiện cưỡng ép.

Nhưng mà, còn không chờ chị Lưu nói chuyện, Serena cũng đã đưa tay ra tới.

"Xin chào, rất vui vì lần này có thể hợp tác cùng với quý công ty!" Giọng cô ta rất dịu dàng.

Lâm Hoàng Phong cong cong môi: "Xem ra Serena, đã nghĩ xong rồi nhỉ!"
"Dĩ nhiên, có thể cùng quý công ty hợp tác, là tôi có phúc!"
Mặc dù không biết tại sao Serena lại đồng ý, nhưng chuyện này đối với họ mà nói, cũng không có chỗ xấu.

Tiêu Hồng Quang đứng ở một bên, không thể không bội phục sếp của mình.

Nghe nói Serena rất khó hợp tác, không nghĩ tới chỉ cần Chủ tịch Phong ra tay một cái liền gạo xay thành cám.

Thật không biết là nên vui, hay là không biết thế nào.

Serena rất thích cùng Lâm Hoàng Phong ở chung một chỗ.

Chị Lưu cũng nhìn ra được một chút manh mối gì đó.


Sau khi kết thúc, chị Lưu ngồi ở trên xe, dò hỏi: "Serena, em không phải là vừa ý Lâm Hoàng Phong rồi chứ?"
Tâm trạng của Serena rất tốt, giống như là nhìn thấy món đồ mà mình thích, hơn nữa, còn muốn chiếm nó về làm của riêng.

"Có gì không thể, anh ấy rất đẹp trai ưu nhã không phải sao? Đặc biệt là cặp mắt kia, em cảm thấy, em muốn đắm chìm ở bên trong nó." Serena mặt đầy si mê nói.

Chị Lưu nhức đầu vuốt trán mình, nói: "Anh ấy đã kết hôn rồi Serena.

Với điều kiện của em có thể tìm được người tốt hơn.

Hơn nữa, chị còn nghe nói, quan hệ của anh ấy với vợ mình cũng rất tốt!"
Serena nghe được tin Lâm Hoàng Phong kết hôn, lập tức đổi sắc mặt: "Chị nói gì, anh ấy kết hôn rồi?"
"Đã kết hôn mấy năm rồi Serena.

Chị khuyên em hãy mau bỏ cái suy nghĩ đấy đi đi!"
Chị ta không thể không nói Lâm Hoàng Phong quả thật rất ưu tú, bất kỳ người phụ nữ nào thấy anh cũng sẽ yêu anh.

Nhưng chị ta biết, càng là đồ đẹp, thì càng nguy hiểm.

Lâm Hoàng Phong, anh chính là một con người nguy hiểm.

Serena dường như không thèm để ý chút nào.

Cô ta khẽ cười một tiếng, nói: "Không vấn đề gì.

Với bản lĩnh của em, em nhất định sẽ khiến cho anh ấy thuộc về mình!"
Chị Lưu thấy cô ta như vậy, vốn không để lời chị ta nói vào trong đầu.

Cô ta từ trước đến giờ vẫn cứ tự phụ như vậy, cũng may gần đây không xảy ra chuyện gì lớn.

Thôi kệ đi vậy, để cho cô ta tự lo lấy vậy!
Lâm Hoàng Phong ngồi ở trong xe, anh nhắm hai mắt, trong đầu đều là hình dáng của Đỗ Minh Nguyệt, gió thổi nhẹ lên mái tóc anh, anh hơi cong môi cười.

Trở lại biệt thự, bọn nhỏ vừa xuống xe, liền chạy ra ngoài.

Lâm Hoàng Phong đi vào không nhìn thấy bóng người của Đỗ Minh Nguyệt, bèn hỏi má Ngô: "Mợ trẻ đâu rồi?"
Má Ngô trả lời: "Mợ trẻ ở trong thư phòng, nghe nói là muốn tìm gì đó."
Lâm Hoàng Phong hơi gãi gãi cằm, sau đó đi về phía thư phòng.

Đỗ Minh Nguyệt đang rướn người muốn lấy gì đó trên giá sách.

Nhưng bởi vì quá thấp, có nhón chân cũng không lấy được.

Lâm Hoàng Phong đi vào, đúng dịp thấy một màn này, liền vội vàng tiến lên đỡ cô.

"Em muốn lấy cái gì, anh lấy giúp em!"
Đỗ Minh Nguyệt chỉ chỉ quyển sổ da kia: "Chính là quyển kia!"
Ánh mắt của Lâm Hoàng Phong lóe lên, sau đó ung dung lấy quyển sổ đó xuống.

Đỗ Minh Nguyệt lấy được quyển sổ rồi, trong lòng rất phấn khởi, ôm quyển sổ vào trong ngực, đang chuẩn bị rời đi, liền bị Lâm Hoàng Phong bế lên.

Vóc người cô thon nhỏ, dễ như trở bàn tay đã bị người ta ôm vào trong lòng.


Sau đó anh ngồi trên ghế salon ở thư phòng: "Muốn làm gì thế?"
Đỗ Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó chất vấn: "Cái quyển sổ này, có phải anh giấu hay không?"
Lâm Hoàng Phong nhìn quyển sổ trong ngực của cô, nhẹ giọng trả lời một câu, "Đây không phải là tín vật đính ước em đưa cho anh sao?"
Mặt của Đỗ Minh Nguyệt thoáng chốc liền đỏ ửng lên.

"Anh nói bậy bạ gì đấy? Ai nói đây là tín vật đính ước cho anh chứ!"
Lâm Hoàng Phong nhíu mày, đưa tay ra, lấy quyển sổ trong ngực của cô đi.

"Anh nói bậy bạ sao?"
Ngón tay của anh lật trang giấy trong tay, trông đẹp mắt khác thường.

Nhưng mà, mỗi một trang giấy lật mở, phía trên chính là bức họa vẽ anh vui vẻ, khổ sở, hoặc là cau mày suy tư.

Quyển sổ này, năm năm kia cô vẫn luôn mang theo bên mình.

Mỗi lần nhớ anh thì sẽ vẽ khuôn mặt của anh ra giấy.

Chỉ như vậy, quyển sổ kia dường như đều là chân dung của anh.

Mặc dù khả năng vẽ không tốt lắm, nhưng Lâm Hoàng Phong lại có thể cảm nhận được nhớ nhung tràn đầy của cô.

Cho nên, lúc thấy quyển sổ này, anh không hề nghĩ ngợi liền đem đi giấu.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn tác phẩm của mình, thật sự là xấu hổ đến không dám nhìn, vội vàng nắm tay anh.

"Đừng lật! Đừng lật nữa!"
Lâm Hoàng Phong nhìn cô cười như không cười: "Vậy, anh có phải là nói bậy bạ rồi không?"
Đỗ Minh Nguyệt bị anh ép không có đường lui, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: "Không.

Anh không nói bậy."
Lâm Hoàng Phong sờ đầu cô ấy một cái, dịu dàng nói: "Ngoan lắm!"
Đỗ Minh Nguyệt đoạt lại quyển sổ, vùi ở trong ngực của anh: "Hoàng Phong, em muốn đi làm.

Em cảm thấy mình bây giờ, thật sự là quá nhàm chán."
"Vậy đến tập đoàn Lâm thị, làm thư ký của anh, thế nào?" Lâm Hoàng Phong nghịch một lọn tóc của cô.

"Không thể làm việc khác được à?" Đỗ Minh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt mang ý thỉnh cầu.


Cái ánh mắt này, Lâm Hoàng Phong dĩ nhiên không cách nào cự tuyệt, giống như là nai con ở chỗ sâu trong rừng rậm, khiến cho anh không nhịn được suy nghĩ muốn bắt nạt cô.

Anh đưa tay che mắt cô lại, không muốn để cho đôi tròng mắt này nhìn anh, anh sợ mình sẽ làm ra cái chuyện gì quá đáng.

Anh sát lại, hôn lên môi cô một cái.

"Không được, không có thương lượng!"
Đỗ Minh Nguyệt thở phì phì bĩu môi.

Con ngươi của Lâm Hoàng Phong tối đi, hôn lên đôi môi mềm mại ướt át của cô.

"Nếu không đồng ý, thì khỏi bàn tới nữa!"
Đỗ Minh Nguyệt lại bị anh chiếm tiện nghi, trong lòng thấy hết sức buồn rầu, kéo tay anh che mắt mình xuống, hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái.

Lâm Hoàng Phong biết cô mất hứng, sợ xuất hiện tình huống giống lúc trước, liền vội vàng nói: "Có Tiêu Hồng Quang làm chung với em, em còn sợ cái gì?"
"Vậy để cho Tiêu Hồng Quang làm một mình không phải tốt hơn hay sao? Anh ta làm việc với anh nhiều năm vậy rồi.

Chắc chắn còn hiểu rõ anh hơn em."
"Không được!" Lâm Hoàng Phong như cũ quả quyết cự tuyệt.

"Tại sao?" Đỗ Minh Nguyệt bất mãn hỏi.

Lâm Hoàng Phong không nói gì, chẳng qua là một đôi tròng mắt sáng quắc nhìn cô.

Một lát sau, anh mới mở miệng nói: "Anh muốn em cũng phải hiểu anh nhiều hơn một chút.

Tiêu Hồng Quang hiểu anh rõ lắm như vậy để làm gì? Anh ta cũng không phải vợ anh!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi