LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Sau đó Đỗ Minh Nguyệt thay đổi suy nghĩ một chút, nhà họ Đỗ xảy ra chuyện gì thì cũng đâu có liên quan gì đến cô nữa.

Tất thảy những chuyện này chỉ là Đỗ Chính Lâm tự mình chuốc lấy.

Cô rủ mắt xuống, dập tắt đi cái nóng ruột trong lòng, sau đó thả tờ tạp chí xuống.

Lâm Hoàng Phong nhìn gò má của cô, hỏi: "Em không lo lắng hay sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhàn nhạt cười một tiếng: "Ông ta có cái gì để em phải lo lắng chứ.

Đây là do ông ta tự làm tự chịu thôi!"
Lâm Hoàng Phong quay người cô lại, rõ ràng trong mắt có vẻ lo lắng, nhưng lại làm bộ như không quan tâm đến.

"Nguyệt, bất kể em muốn làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em!"
Đỗ Minh Nguyệt cười lên: "Cám ơn anh Hoàng Phong!"
Công ty của Đỗ Chính Lâm đối mặt với việc phá sản, Đỗ Chính Lâm cả người đều đã sốt ruột như kiến bò chảo lửa.

Ông ta nhìn về phía Đỗ Thùy Linh, ánh mắt trở nên hung hăng.

"Là mày có đúng hay không? Là mày làm tay chân cho người ta có đúng hay không?"
Đỗ Thùy Linh lui về phía sau một bước, thẳng thắn thừa nhận: "Phải, là con làm.

Ba, con với mẹ mới là người thân cận nhất của ba, thế nhưng ba lại còn nghĩ đến cái con khốn Đỗ Minh Nguyệt đó!"
"Chát!" Đỗ Chính Lâm giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt của Đỗ Thùy Linh.

"Mày đang nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tao nghĩ đến mấy người Đỗ Minh Nguyệt lúc nào? Tao tốt với mẹ con mày như vậy, mẹ con mày sao lại làm vậy với tao?" Đỗ Chính Lâm tức giận đến cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

"Ba tốt với con?" Đỗ Thùy Linh che bên mặt mình mới bị đánh, cười lạnh một tiếng: "Ba tốt với mẹ con con khi nào? Chẳng qua là ba vì chính mình hết.

Mẹ con con cùng lắm chỉ là thể diện của ba mà thôi!"

Đỗ Chính Lâm bị lời nói này của cô ta làm cho tức giận không nói ra được thành lời.

Ông ta ôm tim mình, lui về phía sau mấy bước, ngã ở trên ghế sa lon.

"Đi, hai mẹ con mày đi ngay cho tao.

Tao không muốn nhìn thấy hai mẹ con mày nữa.

Mau cút đi cho tao!"
Đỗ Thùy Linh cắn môi một cái, cuối cùng vẫn rời khỏi nhà họ Đỗ.

Mai Như Lan nhìn bộ dạng này của ông ta, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Bà ta đã dọn đồ xong từ sớm, bây giờ thấy Đỗ Thùy Linh rời đi, mình làm gì còn có dũng khí đợi ở chỗ này, chạy mau ra ngoài.

"Con gái, con gái chờ mẹ một chút.

Con đừng bỏ mẹ lại mà!"
Đỗ Chính Lâm nhìn cái nhà này trống rỗng, không kiềm được cười lớn.

Ông ta làm hết tất cả mọi chuyện cũng là vì cái công ty này.

Ngoảnh đầu lại, ông lại chẳng còn được gì nữa.

Đây chính là báo ứng của ông ta, đều là nghiệp mà ông ta tạo ra!
Trong nháy mắt đó, dường như ông ta già đi rất nhiều, ngồi ở trên ghế sa lon, giống như một ông lão tuổi xế chiều vậy.

Đỗ Thùy Linh ra khỏi nhà họ Đỗ, Mai Như Lan đi theo sau lưng cô ta, vội vàng cầm tay cô ta.

"Con gái, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Mai Như Lan gấp gáp hỏi.


Bà ta bây giờ rất sợ con gái sẽ bỏ lại mình.

Nếu thật sự như vậy, bà ta cũng không biết còn có thể đi đâu được nữa.

"Mẹ, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, không cần lo lắng nữa.

Con sẽ nuôi mẹ.

Sẽ khiến cho Đỗ Minh Nguyệt còn thảm hơn cả chúng ta!" Đỗ Thùy Linh nắm chặt tay mình.

Cô ta đã không trở về được, bây giờ chỉ có không ngừng đi về phía trước, cô ta mới có thể thành công.

Mai Như Lan đau lòng cho con gái mình, đồng thời trong lòng cũng càng căm ghét mẹ con Đỗ Minh Nguyệt hơn nữa.

Nếu không phải là vì hai người này, làm sao mẹ con bà ta rơi vào tình cảnh này được.

"Con gái yên tâm đi.

Bất kể con làm gì mẹ cũng ủng hộ con!"
Viên Quân Minh thu mua nhà họ Đỗ, lấy được sự tán thành trong nội bộ xí nghiệp, lòng tự tin của anh ta càng lúc càng được thổi phồng.

Lúc này lại nghe nói Serena muốn cùng Lâm Hoàng Phong chấm dứt việc hợp tác.

Trong lòng lại càng phấn khởi, vốn anh ta muốn mời Serena cùng hợp tác, nhưng lại bị Lâm Hoàng Phong giành trước.

Mặc dù không rõ tại sao Serena lại hủy bỏ hợp tác, nhưng là đây là một cơ hội rất tốt.


Anh ta có thể cùng nhau hợp tác với Serena, điều này nhất định sẽ khiến cho công ty bọn họ càng nâng cao giá trị hơn.

Serena đợi rất lâu cũng không chờ được điện thoại của Lâm Hoàng Phong, sau đó nghe nói là chấm dứt việc hợp tác, càng tức giận không nói ra lời.

"Lâm Hoàng Phong đó bị cái gì vậy chứ? Hủy bỏ chuyện hợp tác?"
Chị Lưu ở một bên thở dài than thở: "Còn không phải là do em nói chấm dứt hợp tác à? Bên phía anh ấy cũng coi như rộng lượng, không bắt chúng ta bồi thường."
Serena sau khi nghe được, càng cảm thấy nổi giận: "Chẳng qua đó là phép khích tướng của em thôi.

Nào ai biết người đàn ông đó không đến tìm em.

Anh ta có phải bị điên hay không?"
"Serena, có vài người không phải của em.

Em cũng đừng cưỡng ép làm gì."
Serena dĩ nhiên không cam lòng, cô ta bây giờ là siêu mẫu thế giới, còn có ai có thể so sánh được với cô ta chứ?
Huống chi không hợp tác với cô ta, tập đoàn Lâm thị làm sao mà nhanh chóng phát triển được chứ?
Lâm Hoàng Phong không phải là thương nhân sao? Cơ hội tốt như vậy mà anh cũng bỏ qua?
Gần đây người đến tìm cô ta hợp tác nhiều không đếm xuể.

Cô ta đều nhất nhất cự tuyệt, chính là vì chờ Lâm Hoàng Phong đi cầu xin cô ta trở về.

Bây giờ thì hay rồi, thẳng thừng chấm dứt hợp tác.

"Không được, em muốn đi hỏi Lâm Hoàng Phong một chút, đầu óc anh ta có phải bị lừa đá hay không?"
Chị Lưu ngăn cô ta lại: "Không được, chút nữa em còn có một buổi phỏng vấn.

Bây giờ em còn muốn đi đâu?"
"Em bất kể là phỏng vấn gì.

Bây giờ em muốn đi tìm Lâm Hoàng Phong.

Chị Lưu, chị mau tránh ra đi!"
"Serena, em có thể đừng có tự quyết như vậy được hay không? Chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa với người ta rồi.

Bây giờ em như thế này là nói mà kho6g giữ lời đó!" Chị Lưu cũng phát lửa giận.


Serena đẩy chị ta ra: "Em không quan tâm.

Cái này không phải là việc của em.

Mấy chuyện như này để cho chị đi làm là được không phải sao?"
Nói xong, cô ta liền mặt đầy vẻ lạnh nhạt bàng quan đi ra ngoài.

Chị Lưu thấy cái bộ dạng này của cô ta, tức giận đến mức không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại nói xin lỗi cùng người bên kia.

Serena đi tới tập đoàn Lâm thị, trực tiếp đi tới phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong.

Đỗ Minh Nguyệt làm mấy ngày ở chỗ Lâm Hoàng Phong, vừa vặn đã quen việc, cô cầm văn kiện, đang cẩn thận đọc, phía trên đều chỉ là một ít việc nhỏ vặt vãnh.

Bây giờ cô ở nơi này chỉ là xử lý một chút vấn đề nhỏ, chuyện lớn đều là Tiêu Hồng Quang đi làm.

Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt cũng có đề cập tới, nhưng Lâm Hoàng Phong nói còn cần thời gian để thích ứng.

Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy mình có chút gấp gáp, vì vậy cũng không nói gì nữa.

Lúc này, phía đối diện đột nhiên có một người phụ nữ đi tới, nhìn cô một cái, sau đó đứng ở trước mặt cô.

"Chủ tịch Phong có trong phòng làm việc không?" Serena mặt đầy vẻ coi thường hỏi.

Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ta, cau mày hỏi: "Xin hỏi cô đây có hẹn trước không? Nếu như không có hẹn trước, thì không thể gặp Chủ tịch Phong được!"
"Hẹn trước? Ha… Tôi gặp anh ấy còn phải hẹn trước sao?" Serena có vẻ như là cảm thấy có chút khôi hài.

"Bất kể cô là ai, đều cần hẹn trước!" Đỗ Minh Nguyệt cũng ngang ngạnh với cô ta!
"Nhân viên như cô bị cái gì vậy? Tôi nói cô nghe không hiểu à?" Serena có chút tức giận, thanh âm cũng không khỏi cao lên.

"Vậy lời tôi nói, cô nghe có hiểu không?" Đỗ Minh Nguyệt hỏi ngược lại, vẫn giữ đúng mực.

Động tĩnh ở đây vừa hay kinh động đến Tiêu Hồng Quang, Tiêu Hồng Quang nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, thấy người đến là Serena bèn lập tức đứng lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi