Nhìn cô ấy gấp như vậy, hiển nhiên rất lo lắng cho Đỗ Minh Nguyệt, vì vậy mở miệng nói: "Cô ấy ở trong phòng làm việc của tôi, bị thương một chút, cô đi qua đó xem cô ấy chút đi coi sao!"
Vừa nghe nói bị thương một chút, Dư Hồng Thu lập tức chạy tới như bay.
Thấy Nguyệt đang dùng cồn sát khuẩn lau vết thương của mình, vội vàng lên tiếng hỏi: "Nguyệt cậu không có sao chứ? Nghe nói cậu bị thương, để tớ xem một chút nào..."
Đỗ Minh Nguyệt bị động tác của Dư Hồng Thu làm cho sợ hết hồn, thấy là cô ấy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao cậu lại lên đây?" Đỗ Minh Nguyệt hỏi nhỏ.
Dư Hồng Thu mặt đầy vẻ tức giận nói: "Tới mới thấy Serena ở dưới.
Tớ sợ cô ta biết cậu là vợ của chủ tịch Phong mà tới dở trò với cậu!"
"Phụt...." Đỗ Minh Nguyệt cười lên: "Cậu nói nhăng gì đấy, nào có khoa trương đến như vậy chứ!"
"Vốn là vậy! Tớ nói cho cậu nghe, ả đàn bà kia nhìn là biết không phải là người lương thiện gì.
Hơn nữa, còn có suy nghĩ không chính đáng với chủ tịch Phong.
Cậu có bị gì hay không?" Cô ấy gấp gáp hỏi.
Sau đó quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một phen, thấy vết thương trên đầu gối của cô ấy, lập tức trở nên nghiêm túc.
"Cái này không phải là do cô ả đó làm chứ? Cô ả đó làm gì cậu? Chủ tịch Phong đâu? Chẳng lẽ chủ tịch Phong không giúp cậu hay sao?"
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cảm thấy rất ấm áp, kéo cô ấy lại, giúp cô ấy bình tĩnh một chút.
"Tớ không sao rồi.
Hoàng Phong anh ấy không biết.
Serena đó cũng không nhận ra tớ là ai.
Chẳng qua là nghĩ tớ là một nhân viên bình thường mà thôi."
"Cho nên cô ả cũng bởi vì thấy cậu là một nhân viên bình thường cho nên bắt nạt cậu đúng không?" Dư Hồng Thu kêu lên một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt thở dài, cười nói: "Dư Hồng Thu, tớ thật sự không sao mà.
Cậu đừng nóng nảy như vậy.
Có khát không? Tớ rót nước cho cậu nhé?"
Thấy Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn dáng vẻ nói cười khanh khách, bộ dạng của mình lại giống như là đánh một quyền vào bông vải, không chút sát thương nào, nhất thời cũng xìu xuống.
"Cậu đó, chính là quá dễ bị bắt nạt!" Dư Hồng Thu thở phì phò ngồi xuống.
"Mới không có đâu." Đỗ Minh Nguyệt giải thích: "Chẳng lẽ cậu chưa từng thấy dáng vẻ tớ nổi đóa hay sao?"
Dư Hồng Thu nhớ lại dáng vẻ tức giận của cô, cuối cùng che miệng cười lên: "Tớ còn muốn thấy dáng vẻ nổi đóa của cậu thêm nữa đó.
Không muốn nhìn thấy cậu nhẫn nhịn như vậy chút nào, đến cuối cùng còn làm mình bị thương!"
"Có phải cậu thấy tớ quá yếu ớt hay không? Cái này cũng không chịu nổi!"
"Vâng, vâng, vâng, dù sao tớ cũng không nói lại cậu!"
Dư Hồng Thu cầm lấy miếng bông gòn trong tay cô, cẩn thận tỉ mỉ giúp cô bôi thuốc lên.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không nói gì, chỉ sợ cô ấy lại nói gì nữa.
"Serena đó, ỷ vào mình là siêu mẫu liền đến chỗ này bắt nạt cậu.
Tớ thường xuyên thấy cái dáng vẻ kênh kiệu kiêu ngạo của cô ta trên tin tức.
Bây giờ lại tới đây diễu võ giương oai với cậu, thật là tức chết người!"
"Lần sau cậu phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác ức hiếp."
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ấy càu nhàu nói nhiều như vậy, không cảm thấy phiền, ngược lại cảm thấy rất ấm áp.
Ngoại trừ mẹ cô ra, Dư Hồng Thu là người thứ hai lải nhải với cô ấy như vậy.
Có điều, cô cũng biết, đấy là vì cô ấy muốn tốt cho cô.
"Dư Hồng Thu, sao cậu lại tốt với mình như thế?"
Động tác của Dư Hồng Thu dừng lại một chút, sau đó tiếp tục lau cho cô.
"Cậu quên rồi à.
Chúng ta cùng nhau đến công ty này.
Khi đó tớ rất lỗ mãng không hiểu đối nhân xử thế, là cậu lúc nào cũng giúp tớ.
Con người này của tớ không có ưu điểm gì, nhưng được cái tương đối trọng tình nghĩa.
Người tớ xem là bạn tốt, nhất định tớ sẽ bảo vệ."
Bôi thuốc xong, Dư Hồng Thu ngồi thẳng người, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với cô.
Hốc mắt của Đỗ Minh Nguyệt có chút ươn ướt, ôm cô ấy vào lòng.
"Cảm ơn cậu!"
...!
Tiêu Hồng Quang làm xong chuyện, liền đi đến phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong!
"Sếp, đây là tài liệu mà anh cần!" Anh ta cầm một tệp văn kiện đưa tới.
Lâm Hoàng Phong nhận lấy, mở ra nhìn hình bên trong.
Người trong hình chính là người mẫu mà anh tìm được lần này.
Mặc dù gương mặt đó rất non nớt, nhưng ánh mắt lại kiên cường, không chịu thua thiệt, chính là người mà anh muốn tìm.
Cô ấy là một khối ngọc thô, cần mài giũa, không lâu sau, thì sẽ nở rộ ở trên sân khấu.
"Anh đã nói sơ qua tình hình cho cô ấy hay chưa?"
"Nói rồi.
Có điều, cô gái này có vẻ như có chút không tin lắm, luôn đề phòng chúng tôi.
Nhưng mà chúng tôi hỏi thăm được, ông nội cô ấy, gần đây phải làm giải phẫu, rất thiếu tiền."
Tiêu Hồng Quang gặp cô gái trẻ kia, trong ánh mắt cô ấy trong suốt sạch sẽ.
Nhưng lúc nhìn anh ta, luôn mang vẻ phòng bị.
"Anh nói với cô ấy, tiền giải phẫu chúng ta sẽ chi trả.
Có điều, cô ấy đưa lại lợi ích gì cho chúng ta, thì phải xem cô ấy rồi!" Lâm Hoàng Phong nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cô gái trẻ kia là anh từng gặp qua một lần ở trường diễn xuất.
Mặc dù nhìn rất ngây thơ vô hại, nhưng lúc trên sân khấu, năng lực ứng biến và khả năng kiểm soát tiết tấu lại hết sức xuất sắc.
Nhưng là có một chút, còn chưa đủ tự tin.
Cho nên, anh muốn mở mang tiềm lực cô ấy, coi như là ngôi sao mới của tập đoàn Lâm thị!
Tiêu Hồng Quang nghe anh nói như vậy, cũng biết anh nhất định phải mời được cô gái này.
"Tôi biết rồi sếp!"
Tiêu Hồng Quang sau khi nói xong, lúc này mới nhớ tới Đỗ Minh Nguyệt, sau đó có chút chần chừ nói: "Sếp, bà chủ bị thương!"
"Bị thương?" Lâm Hoàng Phong đứng lên: "Chuyện gì xảy ra? Có nghiêm trọng không?"
"Cái này không rõ lắm.
Hình như là do mới lúc nãy Serena đẩy cô ấy một cái ngã xuống đất, đầu gối rách da, đứng lên đi bộ cũng có vẻ khập khễnh!"
"Chẳng ra gì!" Lâm Hoàng Phong lạnh giọng quát lên: "Sao bây giờ cậu mới nói cho tôi?"
Tiêu Hồng Quang cúi đầu, là cô ấy không cho anh ta nói cho Lâm Hoàng Phong mà.
Những lời này anh không dám nói ra, nếu nói ra, sẽ chỉ khiến cho Lâm Hoàng Phong càng thêm tức giận, dẫu sao bây giờ, anh mới là ông chủ của anh ta.
"Bây giờ cô ấy đâu rồi?"
"Ở phòng làm việc của tôi, hẳn đã xử lý xong vết thương!"
Lời của Tiêu Hồng Quang còn chưa nói hết, bên tai có tiếng gió lướt qua, người cũng đã không thấy.
Tiêu Hồng Quang: "..."
Thôi bỏ đi, dù sao lúc nào cũng ăn cơm chó quen rồi.
Anh ta cũng không muốn tới xem náo nhiệt đâu.
Lâm Hoàng Phong vội vã chạy tới phòng làm việc của Tiêu Hồng Quang, thấy Đỗ Minh Nguyệt ngồi ở trên ghế salon, liền vội vàng tiến lên ôm cô vào trong ngực.
"Tiêu Hồng Quang nói em bị thương, để anh xem một chút xem có nghiêm trọng không?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cái bộ dạng này của Lâm Hoàng Phong, cúi đầu kéo tay áo anh một cái.
Chỗ này còn có Dư Hồng Thu, để cho cô ấy thấy cảnh này, vậy thì thật là mất hết thể diện.
Lâm Hoàng Phong lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có người, lập tức ho khan một tiếng.
Dư Hồng Thu kịp phản ứng, liền vội vàng nói: "Tôi phát hiện tôi còn có việc chưa làm xong, tôi đi trước!"
Nói xong, liền vội vã rời đi, còn không quên tốt bụng đóng cửa lại thay bọn họ.
Nhìn Dư Hồng Thu rời đi, Đỗ Minh Nguyệt hỏi: "Sao anh tới đây?"
"Làm sao? Anh không thể tới sao?" Lâm Hoàng Phong mặt đầy vẻ kiêu ngạo hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt cười một tiếng, ôm cánh tay của anh: "Có thể.
Em cũng không nói không thể mà.
Anh tới, em dĩ nhiên rất vui!"
"Vậy tại sao không nói cho anh biết là em bị thương?".