Tình cờ là Hoàng Thành Trung, Cung Quý Dương và Lưu Nguyệt Nga đã ở đó.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt bước ra, vẻ mặt của họ tự nhiên khác hẳn.
Đỗ Minh Nguyệt vừa mới thức dậy, vẫn còn đang ngái ngủ.
Cô nhìn họ chớp mắt một lúc lâu mới có thể phản ứng lại.
Đã năm năm rồi họ không gặp nhau, mỗi người đều có những sự thay đổi rất lớn.
Nguyệt Nga trông trưởng thành hơn, Cung Quý Dương vẫn như trước, có điều nụ cười non nớt trên khuôn mặt anh ấy đã không còn.
“Sao em không ngủ thêm?” Lâm Hoàng Phong cảm thấy hơi xót cho Đỗ Minh Nguyệt, và đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha.
Đỗ Minh Nguyệt cong môi thì thào: “Muộn như vậy rồi, em còn ngủ tiếp thì ngủ tới mai mất.”
“Nghe nói chị dâu lại mang thai?” Cung Quý Dương bình thường rất ít khi nói chuyện, lúc này lại cất tiếng hỏi Đỗ Minh Nguyệt.
Nghe nhắc đến đứa trẻ, nụ cười của Đỗ Minh Nguyệt rạng rỡ hơn đôi chút: “Đúng vậy.”
“Chúc mừng chị dâu!” Cung Quý Dương quả thực đã trưởng thành rất nhiều, lời nói và hành động của anh ấy rất khác so với năm năm trước.
Đỗ Minh Nguyệt tất nhiên là rất vui khi nghe điều này: “Cảm ơn cậu.”
Lưu Nguyệt Nga ở bên nghe vậy càng thêm khó chịu, đơn giản đứng dậy nói: “Em còn có việc phải làm, em đi trước đây.
Chuyện hôm nay, Hoàng Phong, anh hãy cân nhắc kỹ càng.”
Sau khi Lưu Nguyệt Nga nói xong, cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong mắt cô ấy dường như mang theo sự mỉa mai.
Nhìn cô rời đi, Cung Quý Dương và Hoàng Thành Trung cũng chào và nhanh chóng đi theo, để lại Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt trong văn phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Đỗ Minh Nguyệt thản nhiên hỏi.
Lâm Hoàng Phong không giấu giếm mà thành thật trả lời: “Gia đình nhà họ Lưu có một dự án muốn hợp tác với công ty của chúng ta, anh đang cân nhắc vấn đề này.”
Đó là chuyện liên quan tới công việc kinh doanh, Đỗ Minh Nguyệt cũng không mấy quan tâm.
Lưu Nguyệt Nga đã ra khỏi công ty, bước đi càng lúc càng nhanh với vẻ mặt có chút khó coi.
Hoàng Thành Trung chậm rãi đi phía sau, chỉ có Cung Quý Dương là vội vàng đuổi theo cô.
“Không phải nói hôm nay tới đây nói chuyện công việc sao? Sao em còn giận những chuyện đó? Đã hơn năm năm rồi, sao vẫn cứ phải bận tâm chứ?” Cung Quý Dương vốn dĩ muốn an ủi Lưu Nguyệt Nga, nhưng rốt cuộc anh không thể không thở dài.
Lưu Nguyệt Nga năm năm nay đều có ý định kết hôn.
Mấy năm nay người nhà họ Lưu luôn không ngừng tìm kiếm ứng cử viên thích hợp cho cô.
Cuối cùng Lưu Nguyệt Nga phải dùng Cung Quý Dương làm lá chắn, sau đó còn phải ra nước ngoài sống vài năm.
Ngay sau khi hay tin Đỗ Minh Nguyệt đã trở lại, Lưu Nguyệt Nga cũng trở về Việt Nam.
Cung Quý Dương đã rất bất lực về điều này.
“Tôi chỉ thấy không vừa mắt với cô ấy!” Hơi thở của Lưu Nguyệt Nga có chút nặng nề, hiển nhiên cô đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt hôm nay.
Cung Quý Dương đã thất vọng và nói thẳng sau khi nghe những lời đó: “Họ có hai đứa con cùng nhau, em không vừa mắt thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ Hoàng Phong sẽ ly hôn với Đỗ Minh Nguyệt chỉ vì em không vừa mắt?”
Lưu Nguyệt Nga đột nhiên không nói được gì.
Đỗ Minh Nguyệt thực sự rất lợi hại.
Cô cùng Lâm Hoàng Phong xa cách năm năm, hơn nữa còn bị Trần Như Ngọc xen vào, vậy mà cuối cùng bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.
Đối với người ngoài, có vẻ như mối tình của hai người chính là tình yêu đích thực.
Nhưng Lưu Nguyệt Nga vẫn không chấp nhận được điều này.
Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt về nhà khá muộn.
Khi họ về tới nhà thì ba đứa trẻ đã đang làm bài tập.
“Mẹ, cẩn thận!” Ngay khi thấy Đỗ Minh Nguyệt đã trở lại, Thanh Vy lập tức ném bài tập xuống và chạy đến giúp cô.
“Hôm nay cô giáo nói rằng mẹ sinh em bé không dễ dàng, vì vậy phải chăm sóc mẹ thật tốt.”
Lâm Bảo Phong và Từ Lâm cũng chạy tới, mắt bọn chúng dán chặt vào bụng của Đỗ Minh Nguyệt, rõ ràng là rất tò mò về cái thai.
Cô giáo nói khi em bé lớn lên thì bụng sẽ to lên, nhưng bụng của Đỗ Minh Nguyệt trông hoàn toàn phẳng lì, có phải do em bé ăn quá ít không?
Trong bàn ăn tối hôm đó, ba đứa trẻ đã cố ý để Đỗ Minh Nguyệt ăn nhiều hơn.
Khi hỏi được nguyên nhân, Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt liền dở khóc dở cười.
Nhìn ba đứa bé háo hức tò mò, sau khi ăn cơm xong, Đỗ Minh Nguyệt còn phổ biến đủ loại kiến thức về việc sinh con cho chúng.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ bị lừa, Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không có một chút ý định nào nói cho chúng biết sự thật.
Cuối cùng Thanh Vy nghiêm mặt nói: “Mẹ, mẹ đã rất vất vả để sinh ra con rồi.
Mẹ đừng lo lắng, về sau con nhất định sẽ nghe lời mẹ và sẽ không bao giờ làm mẹ tức giận.”
Lâm Bảo Phong và Từ Lâm bỗng nhiên trầm mặc trong giây lát, mẹ của hai đứa bé đều đã không còn nữa.
Đỗ Minh Nguyệt cũng nhận thấy cảm xúc của hai đứa bé không ổn, vội nói: “Được rồi, tốt lắm.
Bây giờ thì đi ngủ sớm đi, ngày mai còn đi học.”
Nhìn thấy bọn trẻ ngoan ngoãn lên lầu, Đỗ Minh Nguyệt thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoàng Phong: “Nuôi một đứa đứa trẻ không dễ dàng chút nào.
Vậy mà họ hiện tại đã có ba đứa.
“Mợ chủ, đến giờ uống thuốc rồi.” Má Ngô mỉm cười đi tới bên cạnh với thuốc trên tay.
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên thở dài, yếu ớt cầm lấy thuốc bỏ vào miệng.
“Minh Nguyệt.” Lâm Hoàng Phong không biết từ đâu lây ra mấy viên kẹo, nhẹ nhàng nói: “Mở miệng ra.”
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng mở miệng, chỉ sau khi ăn đồ ngọt, cô mới cảm thấy mình sống lại.
“Anh lấy nó ở đâu vậy?” Đỗ Minh Nguyệt dựa vào Lâm Hoàng Phong, cảm thấy dễ chịu hơn sau khi ăn kẹo.
“Đương nhiên là do anh đặc biệt mua về để dỗ dành em.” Lâm Hoàng Phong nói, trong đầu anh liền hiện lên cảnh Minh Nguyệt dỗ anh uống thuốc lúc trước, không khỏi có chút buồn cười.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, Đỗ Minh Nguyệt nhận ra ngay anh đang cười cái gì, không khỏi nói: “Anh vẫn nhớ sao?”
Chuyện đã lâu như vậy rồi, cô nghĩ rằng Lâm Hoàng Phong đã quên nó từ lâu rồi.
“Tất nhiên là anh nhớ rồi.” Lâm Hoàng Phong nói với vẻ tự hào, và liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi bật cười, đứng lên từ ghế sô pha: “Được rồi, đi ngủ, ngày mai còn đi làm.”
Hai người đến công ty vào sáng sớm hôm sau.
Khi đi ngang qua phòng huấn luyện, Đỗ Minh Nguyệt tình cờ nhìn thấy Thúy Hân và Hoàng Uyên trong đó.
Hoàng Uyên đã tiến bộ rất nhiều, dường như không bao lâu nữa cô có thể sẽ vượt qua Thúy Hân.
“Sao cậu đến sớm vậy, Minh Nguyệt?”
Thúy Hân biết chuyện Đỗ Minh Nguyệt mang thai, và cô không khỏi cau mày khi nhìn thấy cô ấy: “Cậu nên nghỉ ngơi thật tốt ở nhà mới đúng.
Tớ đã nói rồi, cậu đang mang thai, tốt nhất là đừng nên đi làm.”
Có quá nhiều người trong công ty, không may có xảy ra va chạm, sẽ không tốt chút nào.
Tất nhiên Lâm Hoàng Phong cũng đã nói với cô điều này, nhưng Đỗ Minh Nguyệt nhất quyết từ chối.
Cô ấy không thể chịu đựng được khi phải quanh quẩn ở nhà cả ngày.
“Không có việc gì mà, không nghiêm trọng như cậu nói đâu.” Đỗ Minh Nguyệt nói xong nhìn Hoàng Uyên vẫn đang chăm chỉ luyện tập trong phòng huấn luyện, không khỏi hỏi: “Cậu nghĩ thế nào về cô ấy?”
Hoàng Uyên quả thực rất tài năng và rất chăm chỉ, nhưng đối thủ của cô ấy lại là Serena khiến mọi người đều cảm thấy có chút bất an.
Thúy Hân trợn mắt, cười nói: “Không sao đâu, yên tâm đi.
Có tớ ở đây, cậu còn lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ?”
Tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt tin tưởng Thúy Hân.
Hai người nói thêm vài câu rồi dần dần tách ra.
Khi đến cửa văn phòng Lâm Hoàng Phong, họ gần như giả vờ đứng thẳng người và không nói gì với nhau.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong có chút khó coi, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn anh có vẻ lo lắng.”
Lâm Hoàng Phong lại gần Đỗ Minh Nguyệt và thì thầm: “Vừa rồi bà gọi điện tới, báo rằng Bảo Phong bị ngất xỉu.”.