Ngày hôm sau, Tina đến và cô gần như không nói nên lời sau khi nghe những gì đã xảy ra.
“Mấy người như vậy, không bằng cứ nói cho bà ấy biết mọi chuyện càng sớm càng tốt.
Có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện khó xử.
Bây giờ Bảo Phong đã tự mình biết được, trong lòng chắc hẳn sẽ có mâu thuẫn.” Tina rất chán ghét nhìn hai vợ chồng bọn họ.
Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt không biết phải tiếp tục nói thế nào.
Họ vốn dĩ muốn đợi tới khi Lâm Bảo Phong lớn lên, và họ sẽ nói với cậu bé khi họ cảm thấy hợp lý.
Có điều cả hai đều không nghĩ tới sẽ phát sinh sự cố lần này.
Sau khi ho hai tiếng, Lâm Hoàng Phong lúng túng nói: “Cậu vào gặp Bảo Phong trước đi.”
Dù thế nào đi nữa, mọi chuyện đã xảy ra rồi, nói thêm cũng vô ích.
Tina gật đầu và nói trước khi vào phòng: “Hiện tại thằng bé chắc hẳn đang rất sợ hãi, sợ sẽ mất đi gia đình của mình.
Vì vậy cách tốt nhất là để một người thân thiết làm bạn với nó trong thời gian này.
Biện pháp này sẽ rất hữu dụng.”
Một ai đó thân thiết? Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt đều nhìn thấy sự bối rối trong mắt nhau.
Trần Như Ngọc đã qua đời, Lâm Bảo Phong đương nhiên cũng coi họ là người thân của cậu, nhưng người thân thiết nhất với cậu chính là bà nội Lâm.
Nếu là trước đây, khi Bảo Phong ở trong hoàn cảnh như thế này, bà nội Lâm nhất định sẽ đến, không cần phải nói.
Nhưng bây giờ...!
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy bà nội Lâm quả không hổ là một người cả đời tính toán cẩn thận.
Bà đưa tài liệu cho cô và nhờ cô xem xét, có lẽ bà đã nghĩ đến điều này từ lâu, và nghĩ rằng họ nhất định sẽ cần tới bà.
Lâm Hoàng Phong có chút buồn bực, và Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể âm thầm bên cạnh anh.
Khu phòng bệnh rất vắng lặng.
Hai tiếng sau Tina mới đi ra, cô nhún vai trước cái nhìn mà họ đang mong đợi: “Không nói gì cả, có lẽ phải tìm người tài giỏi hơn rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tina gặp một đứa trẻ khiến cô cảm thấy khó khăn như vậy.
Dù cô có nói gì cũng vô dụng, mà nếu cậu không nói ra thì cô cũng đành bất lực.
Sau khi tiễn Tina đi, Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng nói: “Em ở đây chăm sóc Bảo Phong, anh sẽ đi gặp bà nội.”
Vì chuyện của Bảo Phong, trong khoảng thời gian này Lâm Hoàng Phong không hề tới gặp bà nội Lâm.
Trong lòng anh có chút tức giận, nhưng phần lớn là anh sợ sẽ không thể không cãi lại bà, khiến bà kích động.
“Anh đi đi.” Đỗ Minh Nguyệt thể trạng của cô lúc này không phù hợp để đi lại nhiều, vì vậy cô ở lại khu phòng bệnh.
Khi Lâm Hoàng Phong đến phòng của bà nội Lâm, Lâm Mộc Giai đã rời đi, Nghiêm Xuân Nhân đang nói chuyện với bà bằng một giọng trầm.
Thấy Lâm Hoàng Phong đến, anh ta lập tức im lặng và tự giác rời khỏi phòng.
“Bà nội, bà khá hơn chưa?” Lâm Hoàng Phong thấy bà nội Lâm hốc hác nhiều, trong lòng có chút áy náy.
Trong cuộc đời của anh, người nên biết ơn nhất là bà nội Lâm, và điều anh ít muốn xảy ra nhất chính là tranh cãi với bà.
Bà nội Lâm khẽ liếc Lâm Hoàng Phong, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, tôi không sao.”
Câu này là muốn khẳng định bà vẫn còn giận anh.
Lâm Hoàng Phong có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến tới ngồi lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, trầm giọng nói: “Bà nội, cháu biết trong lòng bà đang tức giận, nhưng cháu không hề có ý định giấu diếm chuyện này với bà.
Thân thế của Bảo Phong cháu cũng mới biết cách đây không lâu.
Bây giờ Lâm Hiên Hữu và Trần Như Ngọc đã chết, cháu không thể để thằng bé một mình, phải không ạ? Trước đây bà cũng rất yêu quý Bảo Phong mà.”
Không có lựa chọn nào khác ngoài việc lợi dụng tình cảm.
“Trước đây tôi yêu quý nó là bởi vì nó là con trai của anh.” Bà nội Lâm nhất quyết phản đối, có chút lạnh lùng nhìn anh.
Bà nội Lâm mạnh mẽ suốt đời, bà chưa bao giờ là một người tốt bụng.
Lý do khiến bà để cho Lâm Chí Khanh vào cửa năm đó là vì bà cũng là một người mẹ.
Nhưng đây là điều khiến bà hối hận nhất.
Khi nghĩ rằng đứa cháu yêu quý của mình thực sự lại là con của Lâm Hiên Hữu, bà cảm thấy mình đã bị lừa gạt.
Lâm Hoàng Phong không biết phải tiếp tục như thế nào khi bà nói ra câu đó, vì vậy anh liền hạ giọng nói: “Bà ơi, chuyện đã qua rồi, đứa trẻ vô tội.”
Lâm Bảo Phong chỉ là một đứa trẻ, và cậu bé sẽ trở thành một người xuất chúng nếu được dạy dỗ tốt trong tương lai.
“Tôi lúc trước cũng nghĩ trẻ con là ngây thơ, là vô tội.
Cuối cùng cả gia đình đã gần như bị phá hủy chỉ vì sự ngây thơ đó.” Bà nội Lâm nhớ lại khi xưa, chính bà đã đồng ý cho Lâm Chí Khanh vào cửa, bà liền cảm thấy sự mềm lòng nhất thời của mình đúng là một quyết định sai lầm.
Lâm Hoàng Phong im lặng, trong vấn đề này, anh thực sự không thể nói lại bà.
Bản thân anh cũng căm ghét ghét Lâm Chí Khanh và Lâm Hiên Hữu, nhưng anh vẫn cảm thấy rằng một đứa trẻ không nên bị ảnh hưởng bởi những chuyện này.
Nhưng bà nội Lâm thì khác, bà sẽ không để lại những nguy hiểm tiềm ẩn, bà sẽ không ngu ngốc như hồi đó nữa.
Nhìn thấy bà nội Lâm kiên trì với quyết định của mình, Lâm Hoàng Phong cuối cùng cúi đầu: “Bà nội, vậy bà muốn thế nào?”
Tình hình hiện tại của Bảo Phong không tốt lắm, lại còn đang ốm, chắc chắn sẽ không thể để thằng bé tiếp tục có những suy nghĩ tiêu cực như vậy.
Suy đi tính lại, người tốt nhất có thể an ủi Bảo Phong chính là bà nội Lâm.
“Tôi đã nói với Minh Nguyệt rồi, anh cũng nên biết.
Tôi muốn Lâm Bảo Phong sau này sẽ không được thừa kế bất cứ thứ gì của nhà họ Lâm, còn phải đổi họ của nó sang họ mẹ.
Công bố với bên ngoài thân phận thực sự của nó, cũng như nói cho nó biết nó không liên quan gì tới nhà họ Lâm cả.
Thêm một điều nữa, sau này khi lớn, nó sẽ không được phép làm việc ở tập đoàn Lâm thị.
Về việc anh có bao nhiêu tiền riêng muốn cho nó, tôi không quản.” Bà nội Lâm nói ra mọi điều kiện của mình.
Lâm Hoàng Phong chỉ cảm thấy thái dương đột nhiên giật giật, thật lâu sau mới có thể nói một câu: “Bà nội, có phải hơi quá đáng không? Không cho Bảo Phong thừa kế tài sản nhà họ Lâm, cháu đồng ý.
Không cho thằng bé làm việc tại Lâm thị, cháu cũng đồng ý.
Nhưng bắt thằng bé đổi họ và công khai thân phận, thì e rằng thực sự quá đáng rồi.”
Bên ngoài mọi người đều biết, Lâm Bảo Phong là con trai cả của anh.
Nếu đột nhiên công bố rằng Lâm Bảo Phong là con của Trần Như Ngọc và Lâm Hiên Hữu, thì Lâm Bảo Phong sẽ phải chịu bao nhiêu điều tiếng trong tương lai?
“Anh và Trần Như Ngọc không có giấy đăng ký kết hôn.
Như vậy có thể nói, cô ta không phải là vợ của anh, không phải là con dâu của nhà họ Lâm.
Anh chỉ phải thông báo rằng anh và Trần Như Ngọc chưa bao giờ ở bên nhau và Lâm Bảo Phong là con nuôi.
Nhưng người bên ngoài sẽ không thể nói nhiều.” Bà nội Lâm hiển nhiên đã chuẩn bị tâm lý và suy nghĩ kỹ càng về tất cả những vấn đề mà bà có thể gặp phải.
Lâm Hoàng Phong không ngờ bà nội Lâm lại có thể dứt khoát như vậy, anh cảm thấy có đôi chút nép về.
Lâm Bảo Phong là con trai của anh, anh thực sự không muốn phủ nhận điều đó.
Bà nội Lâm từ lâu đã biết trước rằng Lâm Hoàng Phong sẽ không dễ dàng đồng ý, trực tiếp nói: “Anh cứ từ từ suy nghĩ đi, khi nào nghĩ lại thì tới đây gặp tôi? Chỉ cần anh đồng ý mọi yêu cầu của tôi, tôi hứa sẽ vẫn yêu quý nó như trước.
Dù sao vẫn coi như là đang nuôi một người nhà họ Lâm.”
Nuôi dạy một đứa trẻ và coi nó là cháu ruột, vốn dĩ hoàn toàn khác biệt.
Đương nhiên Lâm Hoàng Phong không thể lập tức đồng ý với điều kiện của bà nội Lâm.
Sau khi nói chuyện với bà một lúc, Lâm Hoàng Phong quay trở lại khu phòng bệnh của Bảo Phong.
Lâm Bảo Phong vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bất kể việc trên TV đang chiếu bộ anime yêu thích của cậu ấy.
Khi cả hai ra khỏi phòng, Đỗ Minh Nguyệt hỏi: “Bà đã nói gì vậy?”.