Bà Dung cũng gật đầu, trong mắt mang theo ý cười nói: "Đúng vậy, hai người rất xứng đôi vừa lứa."
Cuối cùng cũng tìm được một người phù hợp với gia thế và nhan sắc của hai người họ.
Hai bà mẹ đều rất đắc ý nhưng hai người trên sân khấu đều có suy nghĩ riêng.
"Anh Viên Quân Minh, anh là..." Chưa kịp nói hết câu, cánh cửa đang đóng đột ngột bị đẩy ra, đứng ở cửa là một người mặc quần dài và áo tay dài, cô ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng bí ẩn.
Mọi người chỉ có thể nhận ra từ mái tóc dài rằng đây là một phụ nữ.
Bà Viên có dự cảm không lành khi nhìn thấy người phụ nữ này, cảm thấy có chút quen thuộc...!
Người phụ nữ tiến lên hai bước, cởi bỏ mũ lưỡi trai, lộ ra trong mắt mọi người một khuôn mặt quen thuộc.
"Đây không phải là cô chủ nhỏ nhà họ Đỗ sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?"
"Không phải tới đây gây rối đó chứ?"
"Trước đây tôi có nghe nói một chút rằng nhà họ Viên sau khi đoạt được tập đoàn nhà họ Đỗ khỏi tay Đỗ Thùy Linh liền trở mặt hất cẳng Đỗ Thùy Linh!"
"Thật hay giả vậy?"
Nghe cuộc thảo luận bên dưới, khuôn mặt của bà Viên nhanh chóng thay đổi nhưng bà ta chỉ có thể chịu đựng sự tức giận trong lòng và nhìn chằm chằm chất vấn Đỗ Thùy Linh: "Tại sao cháu lại ở đây? Cháu làm gì ở đây? Minh Nguyệt, đây không phải là những chỗ cháu nên tới đâu!"
Bà ta đã nói rõ ràng với những người bên ngoài rằng nếu không có sự cho phép của bà ta, những người không có giấy mời đều không được phép ra vào.
Làm sao mà Đỗ Thùy Linh này lại vào được?
Viên Quân Minh cũng có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Mau lên! Cô còn ở đây làm gì! Thật không biết xấu hổ, mất hết thể diện của nhà họ Đỗ."
Bình thường nếu Đỗ Thùy Linh nghe thấy điều này, cô ta đã cãi nhau với họ từ lâu rồi.
Nhưng hôm nay cô ta lại không làm như vậy, thay vào đó cô ta rống lên khóc một cách đáng thương; “Bác Viên, Viên Quân Minh, cháu biết đây không phải là nơi cháu nên tới nhưng lần này cháu buộc phải xuất hiện ở đây.
”
Anh ta muốn đính hôn ư? Muốn thoát khỏi cô ta sao? Được rồi, vậy để Đỗ Thùy Linh xem hôm nay ai trong hai người bọn họ lợi hại hơn.
“Chân ở trên người của cô mà cô lại bảo buộc phải tới, tôi bắt cô tới ư?” Viên Quân Minh có chút tức giận, nghĩ đơn giản Đỗ Thùy Linh chính là không biết tốt xấu gì.
Bà Viên cũng không dễ nổi giận như Viên Quân Minh, ngay khi anh ta nói xong, bà Viên liền lên tiếng: "Minh Nguyệt, bác biết cháu thích Quân Minh nhà chúng ta nhưng hôm nay Quân Minh đã đính hôn rồi.
Bác hy vọng cháu sẽ ngừng quấy rầy thằng bé."
Nói như vậy có vẻ như Đỗ Thùy Linh đã quấy rầy Viên Quân Minh suốt thời gian qua.
“Bác gái, Viên Quân Minh.” Đỗ Thùy Linh nhìn bọn họ bằng vẻ mặt không tin, hồi lâu mới nói: “Nhưng cháu đang mang thai.
Bác nói cháu hợp nhất tập đoàn nhà họ Đỗ vào tập đoàn nhà họ Viên.
Tại sao giờ lại đối xử với cháu như vậy?"
Ngay khi những lời này vừa dứt, đám đông đột nhiên bùng nổ và bắt đầu bàn tán rất nhiều.
"Thật sự là mang thai sao? Từ lâu tôi đã nghe nói Viên Quân Minh không phải kẻ tốt lành gì, không ngờ hắn lại vô trách nhiệm đế thế, làm cho bụng người ta to lên rồi bỏ mặc."
"Vừa rồi tôi nghe được cái gì? Nhà họ Viên bọn họ thật sự tính toán lừa Đỗ Thùy Linh để cướp lấy tập đoàn của nhà họ Đỗ? Ồ, thật đáng xấu hổ."
"Không ngờ nhà họ Viên lại là người như vậy.
Cũng may chúng ta không gả con gái cho nhà họ Viên.
Nếu không nhà chúng ta không phải sẽ bị ăn tới không còn một cái xương hay sao?"
Nghe mọi người bàn luận, bà Dung tức giận đến không thở nổi: "Bà Viên, có chuyện gì vậy?"
Bà Viên lúc này chỉ cảm thấy đau đầu, nghe bà Dung nói xong lập tức nói: "Hiểu lầm rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi! Quân Minh của chúng ta thật sự không liên quan gì đến đứa con gái tên Đỗ Thùy Linh này!"
Vào lúc này bà Viên chỉ muốn giết Đỗ Thùy Linh cho hả giận, lẽ ra trước đó bà ấy không nên để Viên Quân Minh ở cùng với người phụ nữ này!
"Hiểu lầm? Đến đứa con trong bụng cũng là hiểu lầm sao?" Bà Dung thở hổn hển mấy vì tức giận
Vừa rồi Đỗ Thùy Linh cũng nói rằng nhà bọn họ cũng lừa nhà họ Đỗ? Một người như vậy có thực sự đáng tin cậy không? Chẳng lẽ nhà họ Viên muốn đính hôn với bọn họ chỉ vì muốn lăm le cái gia tài của nhà họ Dung hay sao?
Nghĩ đến đây mặt bà Dung đột ngột thay đổi khi nhìn bà Viên, ngay từ đầu gia đình này đã mưu mô nhiều tới mức nào chứ?
Bà Viên xua tay nhìn Đỗ Thùy Linh trên sân khấu rồi nói thẳng: "Đỗ Thùy Linh, đừng nói nhảm, cháu nói mình mang thai sao? Quân Minh của chúng ta không phải loại người như vậy! Cháu mau xuống đi!"
Lúc này bà Viên rất muốn nhờ người kéo cô ta xuống nhưng không được, nếu thật sự làm như vậy thì những gì Đỗ Thùy Linh nói vừa rồi chẳng phải là sự thật sao? Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, bà Viên lúc này cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
"Bác ơi..." Đỗ Thùy Linh lau nước mắt trên khóe mắt, giơ tờ giấy chẩn đoán trên tay lên và nói: "Cháu không nói dối.
Cháu mang giấy chẩn đoán đến.
Bác có thể tự xem."
Bà Viên không ngờ rằng Đỗ Thùy Linh thậm chí còn mang theo giấy siêu âm vốn dĩ bà ấy cho rằng người phụ nữ này muốn tới đây làm loạn nhưng không ngờ đó là sự thật, bà Viên cũng cảm thấy thở không ra hơi.
Viên Quân Minh an ủi Dung Khiết, lập tức nói: "Đỗ Thùy Linh, đứa nhỏ trong bụng cô hoàn toàn không phải của tôi, tôi chưa từng chạm vào cô!"
Anh ta thề rằng anh ta chưa bao giờ chạm vào Đỗ Thùy Linh, cho dù thực sự có một đứa con trong bụng thì cũng không phải là của Viên Quân Minh.
“Viên Quân Minh, sao anh có thể nói như vậy?” Đỗ Thùy Linh sờ sờ bụng, nghẹn ngào nhìn Viên Quân Minh: “Cho dù anh không thích tôi nhưng trong bụng tôi là máu thịt của chính anh.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, anh thậm chí còn không thừa nhận con của chính mình ư?"
Đây là lần đầu tiên Viên Quân Minh bị người khác gài bẫy, anh ta tức giận đến mức không hề do dự nói: "Xì! Tôi chưa từng đụng vào cô.
Chắc cô chỉ muốn đoạt lại tập đoàn của nhà họ Đỗ đúng không? Tôi nói cho cô biết, đừng mơ lấy được những gì trong tay tôi!"
Đây là một sự thừa nhận gián tiếp rằng anh ta thực sự tính toán để đoạt lấy tập đoàn nhà của nhà họ Đỗ, những người bên dưới lập tức bắt đầu thảo luận một chủ đề mới, ánh mắt nhìn nhà họ Viên của bọn họ cũng nhanh chóng thay đổi.
Không ngờ nhà họ Viên thoạt nhìn cũng rất tốt mà lại có một người như vậy.
“Tôi không có.” Đỗ Thùy Linh thận trọng nói, càng khóc càng đau khổ: “Anh nói cưới tôi, anh đã từng nói cưới tôi.
Đồ của tôi là của anh, tôi không có ý kiến, nhưng sao anh có thể đính hôn với người khác chứ? Tôi phải làm sao với đứa con trong bụng đây? Giờ tôi chẳng còn gì, lại càng không có tiền để nuôi nó..."
Đáng thương như vậy làm người ta không khỏi thông cảm, mọi người đều đứng về phía Đỗ Thùy Linh, thậm chí còn có một vài người trạc tuổi cô ta tiến tới để an ủi.
Đỗ Thùy Linh vừa nhìn Viên Quân Minh vừa khóc, vẻ thận trọng dường như rất sợ Viên Quân Minh.
“Đỗ Thùy Linh!” Viên Quân Minh tự nhận mình là một người thông minh, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị một người phụ nữ tính toán đến mức không thể phản ứng được gì..