Sau khi phần trình diễn của Serena kết thúc, rất nhiều giám khảo đều gật đầu tán thưởng, có vẻ như đều công nhận năng lực của cô ta.
Viên Quân Minh nhìn thấy phản ứng của bọn họ, trong lòng cũng thầm đắc ý.
Viên Quân Minh biết Serena nhất định không khiến anh ta thất vọng.
“Xem ra người thắng trong cuộc thi lần này là tập đoàn Viên Thị rồi.”
“Đúng vậy, có lẽ không ai có thể so sánh với Serena, vậy là đã phân thắng bại rồi.”
Tiếng thảo luận của khán giả phía sau vang lên như không để ý đến chuyện anh vẫn còn đang ở đây.
Lâm Hoàng Phong không hề để ý đến những nhận xét của bọn họ.
Anh chăm chú nhìn lên sân khấu, phần trình diễn tiếp theo chính là của tập đoàn Lâm Thị.
Lúc Hoàng Uyên chuẩn bị bước ra sân khấu, Thúy Hân nắm lấy tay cô.
Hoàng Uyên ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy ạ?”
“Đừng căng thẳng, tớ tin cậu có thể làm tốt, cố lên!”
Hoàng Uyên cảm thấy cảm kích trong lòng, cô gật đầu thật mạnh: “Tớ sẽ cố gắng.”
Đèn sáng lên, Hoàng Uyên là người cuối cùng xuất hiện trên sân khấu.
Đến lượt cô, cô hít sâu vào một hơi, sau đó giống như trở thành một con người khác.
Mọi người chưa từng nhìn thấy Hoàng Uyên.
Trong con mắt của mọi người, Lâm Hoàng Phong chọn một người mẫu chưa từng được ai biết đến.
Quan trọng nhất là người này còn mới vào nghề, gần như không có chút kinh nghiệm nào cả.
Mọi người cũng cảm thấy tò mò với Hoàng Uyên.
Một người có mắt nhìn độc đáo như Lâm Hoàng Phong lựa chọn cô, vậy ắt hẳn cô sẽ có những điểm hơn người.
Đèn bật sáng, Hoàng Uyên xuất hiện rực rỡ trên sân khấu với một bộ váy dài.
Bộ váy cô mặc mang hơi hướng truyền thống.
Phong cách Lâm Hoàng Phong lựa chọn lần này chính là phong cách truyền thống.
Khung xương của Hoàng Uyên nhỏ, dáng người cũng hết sức mềm mại.
Bộ trang phục truyền thống khiến cô trông giống như một tiên nữ.
Trong mắt của những người nước ngoài chưa từng tiếp xúc với trang phục truyền thống, bọn họ đều cảm thấy rất bất ngờ khi nhìn thấy người mẫu xuất hiện trên sân khấu.
“Đây là phong cách truyền thống sao? Trời ạ, hợp với người mẫu này quá.”
“Đẹp quá!”
Nhóm người ngồi dưới ngắm nhìn chăm chú, những lời tán thưởng vang lên không ngớt.
Viên Quân Minh gần như nghiến gãy răng, trước đây trên sân khấu chưa từng có ai mặc trang phục truyền thống.
Không ngờ Lâm Hoàng Phong lại nghĩ được tới cách này.
Mặc dù Hoàng Uyên không có được sức hấp dẫn lớn bằng Serena nhưng đem lại cho người xem cảm giác dịu dàng, mềm mại, khơi dậy trong lòng mọi người một cảm giác muốn bảo vệ.
Bộ trang phục truyền thống này tỏa ra hơi thở đậm nét của lịch sử.
Hoàng Uyên thầm nhắc mình không được lo lắng, nhưng đến khi đi được một nửa, cô bắt đầu phát hiện hình như gót giày có gì đó không đúng lắm.
Mặc dù hơi hốt hoảng trong lòng, nhưng rất nhanh sau đó cô đã có thể bình tĩnh lại được.
Mặc dù gót giày đã đứt nhưng cũng may trước đây cô luôn luyện tập đi nhón chân nên vấn đề này cũng không quá lớn.
Thúy Hân cũng phát hiện ra giày của Hoàng Uyên có vấn đề.
Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng kiến thức trên sân khấu giúp cô biết được, đôi giày nhất định đang có vấn đề.
Rất nhanh sau đó, cô nhận ra gót giày đã bị người khác động vào.
“Đôi giày xảy ra vấn đề.” Thúy Hân bình thản nói.
Dư Hồng Thu ngồi bên cạnh cô, nghe thấy nói giày có vấn đề cô cũng lập tức nhìn sang.
“Đúng vậy, chuyện này là thế nào vậy? Không phải lúc trước đã kiểm tra kỹ rồi sao?”
Thúy Hân lắc đầu, ý nói cô cũng không biết chỗ nào không đúng.
Nhưng cũng may năng lực phản ứng của Hoàng Uyên tốt, điều này cũng khiến cô cảm thấy được an ủi.
Serena ngồi phía dưới nhìn Hoàng Uyên ở trên sân khấu, cô ta thầm siết chặt hai tay.
Mắt nhìn của Lâm Hoàng Phong đúng là độc đáo, có thể thể hiện hết ra ưu thế của người phụ nữ này.
Chẳng trách anh ta không muốn cô làm người mẫu.
Người đàn ông này thật sự rất xuất sắc.
Nhưng cho dù là thế, Hoàng Uyên cũng không thể thắng, cô ta đã nắm chắc phần thắng của cuộc thi này trong tay.
“Chuyện gì vậy? Sao đôi giày kia vẫn chưa hỏng?” Cô trợ lý đứng bên cạnh Serena không dám tin vào mắt mình.
“Hừ, một người mẫu đến một chút năng lực xử lý tình huống cũng không có thì có thể làm người mẫu chính được không?” Serena cười lạnh.
“Cô Serena, vậy có phải cô mất công làm đứt gót giày rồi không?”
“Bốp!”
Cô trợ lý vừa nói xong, Serena đột nhiên bạt tai cô ta, khiến cô trợ lý sững sờ mở to mắt, không biết mình đã nói sai ở đâu.
“Cái gì mà tôi làm đứt, làm người không thể ăn nói linh tinh.
Nếu để tôi nghe được những gì không nên nghe thấy ở bên ngoài thì cô liệu hồn cái lưỡi của mình đấy.” Serena nói, giọng nói vô cùng hung dữ.
Cô trợ lý kia đương nhiên không dám làm gì Serena chỉ có thể tủi thân gật đầu.
“Tôi biết rồi, cô Serena.
Tôi nhất định không ra ngoài nói linh tinh.” Cô trợ lý tủi thân nói.
Serena hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa, nhưng sắc mặt có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Serena cũng hiểu, lần này chưa chắc cô ta đã lấy được giải nhất.
Quả nhiên sau khi Hoàng Uyên trình diễn xong, mọi người vẫn còn cảm thấy thích thú say mê.
Không chỉ có vậy, rất nhiều giám khảo nước ngoài thích thú với bộ trang phục truyền thống này.
Ngồi bên cạnh Lâm Hoàng Phong có không ít người nước ngoài, những người đó đều hỏi chuyện về bộ trang phục truyền thống đó.
Lâm Hoàng Phong cũng không định nói nhiều vì anh biết cảm giác thần bí càng nhiều càng có lợi cho việc đánh giá điểm.
Hoàng Uyên vừa xuống sân khấu, Thúy Hân lập tức vội vàng chạy tới kiểm tra chân cô.
Vì phải đi quãng đường dài như vậy, cho dù người mẫu chuyên nghiệp đến đâu cũng sẽ khó lòng chịu được.
“Không sao chứ?” Thúy Hân lo lắng hỏi.
Hoàng Uyên hơi cảm động, cô lắc đầu: “Em không sao, cảm ơn chị Thúy Hân.”
Thúy Hân nhìn cô một lát, xác nhận không có vấn đề gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao là tốt rồi, lần này em làm rất tốt, chủ tịch Phong đúng là không nhìn lầm em.”
Nhận được sự công nhận của mọi người, Hoàng Uyên cảm thấy vui trong lòng, cô nở một nụ cười xấu hổ.
Dư Hồng Thu nhìn đôi giày rồi tò mò hỏi: “Sao đôi giày này lại xảy ra vấn đề vậy? Trước đó không kiểm tra sao?”
Thúy Hân cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ đã kiểm tra qua rồi, nhất định là khâu nào đó đã xảy ra vấn đề.
“Để chị xem thử.”
Nói xong, Thúy Hân cầm đôi giày nghiên cứu kỹ càng.
Lúc nhìn đến gót giày, sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng: “Đôi giày này đã có người động tay vào.”
Câu nói của Thúy Hân khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Có người động tay sao?” Dư Hồng Thu không dám tin: “Không phải chứ, đôi giày này không phải luôn ở chỗ chúng ta sao? Không lẽ có tay trong?”
Đôi giày này do một cô nhân viên phụ trách, bây giờ có chuyện xảy ra, cô không tránh được liên quan.
Bây giờ nghe thấy Dư Hồng Thu nói như vậy, cô nhân viên sợ hãi và nhanh chóng đứng lên.
“Đôi giày này là do tôi phụ trách nhưng tôi không hề động tay vào.
Không có chuyện tay trong gì đâu, mọi người phải tin tôi.”
Cô nhân viên vô cùng sợ hãi, cô sợ bị mấy người bọn họ hiểu lầm.
Cô vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đổ đều đổ dồn về phía cô.
Thấy dáng vẻ cô như vậy, mọi người cũng cảm thấy có lẽ cô gái này không phải là tay trong.
“Đôi giày này, ngoại trừ cô còn có ai động vào nữa không?” Thúy Hân bình tĩnh hỏi.
Cô nhân viên suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhớ ra, trả lời: “Còn có cô Serena nữa.”.