LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



"Thanh Vy, người đó có phải là ba của bạn không?”
Cô bạn ngồi phía trước Thanh Vy đột nhiên quay đầu lại, hỏi với vẻ mặt si mê.

Thanh Vy liếc mắt nhìn người ba giống y như núi băng của mình, yên lặng gật đầu một cái.

Cô bé con kia đột nhiên hét lên một tiếng: “Thanh Vy, ba cậu đẹp trai quá!"
Vì tiếng hét đó nên ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thanh Vy cùng cô bé con kia.

Thanh Vy cười cười xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Có lẽ là bởi vì mình nhìn nhiều rồi, cho nên Thanh Vy cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng đến hôm nay cô bé mới biết thì ra ba mình có sức hút đến như vậy.

Nếu sớm biết sẽ khiến người khác chú ý như vậy, còn không bằng nói thẳng ngay từ đầu là bởi vì ba bận công việc, cho nên không thể tới dự phụ huynh cho rồi.

Hơn nữa, không chỉ có người trong lớp, đến bạn học của lớp khác cũng chạy tới đây nhìn ba cô bé.

Hiện tại có mấy người vẫn đang đứng ở cửa, háo hức nhìn ba cô bé.

Thanh Vy áo não cúi đầu, sau này nói gì cũng không cần ba tới tham gia họp phụ huynh gì đó nữa, thật là mất thể diện.

Ngay cả giáo viên trong lớp bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào ba cô bé, nếu để cho mẹ biết chuyện này thì có lẽ cũng sẽ ghen mất!
Lâm Hoàng Phong bị nhiều người nhìn như vậy, cũng có chút không nhịn được, anh nhíu mày một cái.


"Nhìn đẹp mắt như vậy sao? Trở về đi!" Anh nhìn lướt qua cửa, lạnh giọng nói.

Những đứa bé kia bị anh dọa cho sợ hết hồn, giáo viên cũng cảm thấy có chút không ổn, vì vậy liền chạy ra đuổi người.

"Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ chúng ta bắt đầu họp thôi!"
Thật ra thì họp phụ huynh rất nhàm chán, bởi vì Thanh Vy là học sinh đứng đầu lớp, cho nên luôn được mang ra để khen ngợi biểu dương và làm tấm gương cho các bạn trong lớp.

Lâm Hoàng Phong nghe thấy Thanh Vy được tán dương, lúc đó trên mặt anh mới có một chút biểu cảm vui vẻ, cùng với đó là cảm giác tán thưởng, còn có một chút kiêu ngạo.

Thanh Vy đưa mắt nhìn anh một cái, trong đó còn có một chút đắc ý nho nhỏ.

Lúc rời đi, cô giáo của Thanh Vy thẹn thùng nhìn anh, Thanh Vy đã sớm nhìn ra tâm tư của cô giáo, vì vậy cô bé vội vàng chắn trước mặt Lâm Hoàng Phong.

"Cô giáo, mẹ em còn đang ở nhà chờ em cùng với ba, chúng em đi về trước nha!" Thanh Vy khéo léo nói.

Sau khi cô giáo kia nghe thế thì cũng hiểu cô bé muốn biểu đạt cái gì, ấp úng nói một tiếng “Được”, rồi cũng không nói chuyện với Lâm Hoàng Phong nữa.

Thanh Vy quay đầu, kéo tay Lâm Hoàng Phong rồi đi về phía xe, Từ Lâm đi theo sau lưng bọn họ.

"Ba, bây giờ con mới phát hiện, vẻ ngoài của ba quá ưa nhìn!"
Lâm Hoàng Phong nghe thấy những lời này thì có chút bất đắc dĩ, hóa ra là bây giờ cô bé mới phát hiện ra vấn đề này sao?

"Không được, như vậy quá là trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu để mẹ biết con đưa ba ra ngoài cám dỗ ong bướm, mẹ nhất định sẽ trách con!”
Lâm Hoàng Phong cảm thấy tức cười trước dáng vẻ như tiểu quỷ của cô bé, anh vội vàng nói: "Vậy con đừng nói cho mẹ biết, không phải là được rồi sao?”
Thanh Vy nghe anh nói như vậy, liền lập tức dừng lại, hai tay chống nạnh chất vấn: "Ba, có phải là ba không cần mẹ con nữa, ba định ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác đúng không?"
Lâm Hoàng Phong vừa thấy vậy liền cảm thấy bây giờ hình như vấn đề đã hơi nghiêm trọng rồi.

"Không phải, Thanh Vy, tại sao con lại có thể nghĩ như vậy về ba chứ, ba chưa từng nghĩ như vậy!” Lâm Hoàng Phong vội vàng giải thích.

Thanh Vy nhìn anh với vẻ mặt không tin tưởng: “Nếu như ba dám đi theo cô gái nào khác, con sẽ đưa mẹ con đi tìm một đại gia cao to đẹp trai, còn khỏe hơn ba gấp cả trăm lần nữa!”
Lâm Hoàng Phong: "..."
Xong rồi, xem ra là phải dỗ rồi.

Người ta vẫn nói rằng con gái là người tình kiếp trước của ba, xem tình hình trước mắt hình như đúng là thế thật.

"Thanh Vy, ba sai rồi mà!"
Thanh Vy hừ lạnh một tiếng, không thèm nói chuyện.

Lúc này, tiếng của Từ Trân Trân đột nhiên truyền tới.

"Thanh Vy, cậu cũng ở đây à!"
Thanh Vy quay đầu lại, nhìn thấy Từ Trân Trân thì cô bé thật sự chỉ muốn tìm một chỗ để trốn vào.


Người này đúng là dai như đỉa,lúc nào cũng muốn đi theo cô bé, khiến cô bé còn cảm thấy có chút không chịu nổi.

Nhưng đáng tiếc là đối phương đã đi đến trước mặt cô bé, cô bé căn bản là không tránh được, chỉ có thể giãn mặt ra nở một nụ cười lúng túng.

Đi theo sau lưng Từ Trân Trân chính là ba mẹ cô bé, thấy Lâm Hoàng Phong thì bọn họ đều lên tiếng chào hỏi.

“Chủ tịch Phong cũng tới tham gia họp phụ huynh à?"
"Đúng vậy!"
Hai người liền hàn huyên một hồi, sau đó thị trưởng Từ đã nói tới một chuyện mà Lâm Hoàng Phong cũng không biết.

Chuyện đó là việc chủ tịch Vương đã đưa cho anh ta một món đồ, món đồ đó không phải là thứ gì khác, mà chính là sổ sách kế toán của tập đoàn Viên Quân Minh.

Hóa ra số tiền dùng để hối lộ chủ Vương là do Viên Quân Minh biển thủ công quỹ mà ra, mà toàn bộ số tiền đó đều được hạch toán trên danh nghĩa của công ty.

Không chỉ có như thế, bọn họ còn làm giả sổ sách.

Điều quan trọng nhất là ông ta cũng không hề động vào khoản tiền kia, toàn bộ vẫn nằm trong một thẻ ngân hàng và cũng đã được giao anh ta!
Hành động này khiến cho Lâm Hoàng Phong có chút ngoài ý muốn, không hiểu chủ tịch Vương làm thế này là có dụng ý gì.

Chẳng lẽ là ông ta đã biết trước tập đoàn Viên thị sắp ngã ngựa, cho nên mới cố ý làm vậy ư?
"Anh chắc chắn đây là đồ mà chủ tịch Vương đưa cho anh à?” Lâm Hoàng Phong có chút không tin lắm!
"Đúng thế, đã hơn một tuần lễ rồi, có điều ông ta bảo tôi trước tiên đừng vội công bố, có lẽ là đã có tính toán riêng!” Thị trưởng Từ hết sức thành thật trả lời.

Lâm Hoàng Phong nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, cái lão hồ ly này đang định giở trò gì thế không biết.


Nhưng chuyện này cũng có thể để cho anh khẳng định rằng có vẻ như chủ tịch Vương đang có kế hoạch gì đó.

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh vì đã nói cho tôi biết những chuyện này.”
“Anh cũng là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị, tôi nghĩ chuyện này có khi nào có thể giúp gì đó cho anh!"
"Trước tiên đừng bứt dây động rừng, cứ làm theo ông ta nói đã, tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc chủ tịch Vương muốn làm gì!"
Thị trưởng Từ gật đầu một cái, bày tỏ đã hiểu rõ.

...!
Mấy ngày gần đây chị Trần vẫn luôn gọi điện thoại cho Lâm Hoàng Phong, nhưng kết quả vẫn luôn là chủ tịch Phong đang bận.

Hơn nữa tập đoàn Lâm Thị cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, bên kia sau khi Viên Quân Minh đổ vỏ xong thì tình hình cũng dần tốt lên, nhưng vẫn chưa từng dừng chèn ép tập đoàn Lâm Thị.

Vào lúc chị Trần cho rằng mình sắp xong đời rồi, thì Lâm Hoàng Phong lại đồng ý gặp mặt chị ấy, điều này làm cho chị Trần có chút thụ sủng nhược kinh.

Sau đó rất nhanh, hai người đã sắp xếp xong bài thời gian và địa điểm.

Tiêu Hồng Quang ở một bên có chút không hiểu: “Chủ tịch Phong, nếu anh đã có ý định đồng ý gặp mặt cô ta, vậy tại sao còn cự tuyệt cô ta nhiều lần như vậy chứ?”
Lâm Hoàng Phong nhướn môi: “Nếu gặp được tôi một cách quá dễ dàng, chẳng phải sẽ cho thấy là tôi rất không có uy tín sao? Nếu như cô ta thật lòng muốn hợp tác với tôi thì tất nhiên sẽ tiếp tục gọi điện thoại tới thôi.”
Tiêu Hồng Quang lập tức hiểu ra dụng ý của Lâm Hoàng Phong, liền không khỏi tán thưởng anh: “Chủ tịch Phong quả nhiên lợi hại!"
Nhưng Lâm Hoàng Phong lại không có vẻ gì là vui vẻ trước lời tán dương đó, mà trực tiếp đưa tài liệu trên bàn cho anh ta.

"Đã đi theo tôi lâu như vậy rồi mà còn chưa học được những thứ này!"
Tuy Tiêu Hồng Quang chưa học được những thứ này, nhưng mà năng lực làm việc của anh ta vẫn khiến cho Lâm Hoàng Phong phải công nhận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi