LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Yến Thanh Nhàn vội vã đi đón lũ trẻ, vừa tan học ba đứa trẻ đã rời lớp đi ra ngoài cổng trường.

Vừa nhìn thấy bà, Lâm Thanh Vy rất vui mừng.

“Bà, bà đến đón chúng cháu à? Mẹ bận hay sao ạ?”
Yến Thanh Nhàn vừa cười vừa xách chiếc ba lô cho cô bé: “Mẹ con hai ngày nay bận có chút chuyện vì vậy bà đến đón con.”
Trên đường về nhà, Lâm Thanh Vy luôn luôn nhìn ra ngoài phía cửa, cùng lúc này cô bé đột nhiên phấn khích hét lớn lên: “Là ông, bà …là ông!”
Yến Thanh Nhàn nghe xong, sửng sốt một hồi sau đó cũng nhìn qua phía cửa sổ, nhưng vì chiếc xe chạy nhanh quá nên không thể nhìn thấy rõ ai.

“Cháu nhìn sai rồi, làm sao có thể là ông được chứ.”
Lâm Thanh Vy ngồi sụp xuống, cố gắng nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy lúc nãy, một mực khẳng định: “Chính là ông, con đã nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy rất rõ.”
Nhìn vẻ mặt một mực của cô bé, Thanh Nhàn nghĩ có thể lời cô bé nói là sự thật, nhưng họ thực sự đã không còn liên quan gì nữa rồi.

“Thanh Vy, một lát nữa chúng ta về, tuyệt đối không được nói với mẹ là con đã nhìn thấy ông, con nhớ không?” Yến Thanh Nhàn đặt đôi bàn tay lên đôi vai gầy nhỏ bé của cô bé với vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Thanh Vy thấy có chút kỳ lạ, hỏi: “Tại sao không được nói, ông là người tốt.”
“Người tốt?” Yến Thanh Nhàn nhìn vẻ ngây ngô của cô bé, trong lòng cũng không biết phải nói làm sao cho phải:
“Thanh Vy à, con đừng nên chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài, biết không?”
Cô bé có đôi chút không hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhưng sâu trong lòng cô vẫn đinh ninh rằng Đỗ Chính Lâm là người tốt.


Đỗ Minh Nguyệt lúc này đang trong bệnh viện chăm sóc cho Vũ Thần, Lâm Hoàng Phong nghe tin con trai có chuyện lập chạy vào bệnh viện.

“Con không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt đưa nhẹ tay sờ trán cậu bé, thờ phào nhẹ nhõm vì cơn sốt đã thuyên giảm đi rồi.

“Con không sao, mẹ đã đón lũ trẻ về nhà chưa?” Đỗ Minh Nguyệt hỏi với giọng nói mệt mỏi.

Cô đã ở đây cả ngày, hầu như không ăn uống gì, luôn luôn để ý theo dõi đến con sợ cậu bé chẳng may có xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Hoàng Phong vô cùng đau xót, nhẹ nhàng nói:
“Con cũng đã ổn hơn, anh nhìn em cũng mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một chút để đó anh giúp em trông con.”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Em sẽ ở lại đây có như vậy em mới có thể yên tâm hơn.”
“Được, vậy anh ở lại cùng em.”
Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong ở lại bệnh viện chăm sóc cho đứa trẻ, cuối cùng đến khoảng một giờ sáng, cô ấy thực sự buồn ngủ không thể chịu được nữa đành nằm lại trên giường bệnh nghỉ ngơi một chút.

Lâm Hoàng Phong nhìn thấy bộ dạng của cô ấy như vậy, bất lực lắc đầu nhưng trong ánh mắt dấy lên sự nuông chiều.

“Đồ ngốc này, rõ ràng là rất buồn ngủ.” Anh ngắm nhìn nét mặt lúc cô ngủ say, không thể nào thôi thì thào đôi lời.

Sau đó anh cúi người xuống, bế cô lên rồi đặt cô trên chiếc ghế sofa gần đó.

Bên cạnh đó có một chiếc chăn, giống như sự chuẩn bị đặc biệt thường ngày mà anh dành cho cô.

Anh mở chiếc chăn ra trải nhẹ đắp cho cô, sau đó ngoảnh lại thấy Vũ Thần đang nằm trên giường.

Vũ Thần cuộn tròn, lúc này tự nằm mút ngón tay mình rồi ngủ ngon lành.

Lâm Hoàng Phong đưa tay nựng má: “Đều là tiểu tử nhỏ của ba, đừng xảy ra chuyện gì nữa nhé.” Lúc đó Vũ Thần dừng như không được thoải mái, còn hơi nhíu nhíu mày vẻ bày tỏ sự phản đối.

Sáng hôm sau khi Đỗ Minh Nguyệt thức dậy thấy mình nằm trên ghế sofa lập tức tỉnh giấc.

‘Tại sao mình lại nằm ngủ ở đây’.

Cô xoa trán, Lâm Hoàng Phong đứng bên ngoài cửa, nhìn vào thấy cô thức giấc liền cười nhẹ: “Em tỉnh rồi à?”
Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn, hỏi: “ Sao lúc em ngủ say như vậy anh không đánh thức em.”

Lâm Hoàng Phong tiến lại gần, kéo nhẹ ôm cô vào lòng: “Nhìn em mệt như vậy, anh không lỡ gọi em dậy.”
Đỗ Minh Nguyệt đẩy nhẹ anh ta, đi về phía Vũ Thần: “Vũ Thần hôm qua không làm ồn đúng không?”
“Không, rất ngoan, không biết giống ai!”
“Còn có thể giống ai được nữa, không phải con trai anh à, dĩ nhiên là giống anh rồi!” Đỗ Minh Nguyệt không ngần ngại trả lời.

Lâm Hoàng Phong cười nhẹ, không biết từ bao giờ mọi người đã đến và đứng từ phía sau cô.

“Thật ngại quá!”
Người đàn ông này gần đây sao vậy, luôn thích bám lấy cô, bất kể khi nào có thời gian đều ôm cô vào lòng giống như một đứa trẻ vậy.

“Lâm Hoàng Phong!” Đỗ Minh Nguyệt đưa tay lên mặt đẩy anh ra xa, khoảng cách giữa hai người lúc này mới giãn ra: “Anh gần đây có chuyện gì vậy? Lúc nào cũng dính lấy em, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Lâm Hoàng Phong giữ lấy tay cô kéo cô vào lòng và ôm thật chặt: “Nguyệt! Anh chỉ muốn dính lấy em, gần đây em lạnh nhạt với anh.”
Nét mặt của anh ta đau khổ giống như sự đau buồn sâu sắc của người phụ nữ không được Hoàng Thượng sủng ái.

“Ai nói là em lạnh nhạt?” Đỗ Minh Nguyệt thực sự muốn đưa tay đánh anh ấy nhưng lại không thể.

“Anh có chỗ nào không tốt với em, vẫn luôn bên cạnh chăm sóc Vũ Thần, anh không phải là chồng em sao, anh cũng muốn được quan tâm chăm sóc.”
Đỗ Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn anh ta, những lời nói của anh ấy giống như một đứa trẻ khiến cô không thể không cười.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn đi ghen tị với trẻ con.”
“Anh không quan tâm, em hôn anh một cái anh lập tức sẽ không ghen tị nữa.”
Vũ Thần dương đôi mắt đen lóng lánh nhìn xem họ đang làm gì, dường như đang suy nghĩ ba mẹ đang làm gì vậy? Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên không đồng ý đề nghị đó của anh: “Con vẫn còn đang ở đây, anh đừng làm làm loạn!”
Lâm Hoàng Phong liếc mắt nhìn Vũ Thần, Vũ Thần lúc đó cũng lập tức xoay người đi cứ như thể để cho họ một khoảng trống.


Lâm Hoàng Phong có vẻ đắc ý nói: “Em xem, Vũ Thần cũng cho chúng ta khoảng trống kìa, mau hôn anh một cái đi!”
Đỗ Minh Nguyệt bị dáng vẻ van nài này của anh ta làm cho bất lực, cuối cùng đành phải đặt lên đôi môi anh ấy một nụ hôn.

Dĩ nhiên, chiến lược của Lâm Hoàng Phong chỉ mới bắt đầu.

Đôi mắt của anh ta nhắm lại, hôn cô thật sâu cho đến khi Đỗ Minh Nguyệt không thở được anh ta mới mãn nguyện buông cô ra.

Vừa hít thở không khí trong lành một lát, bỗng ngoài cửa có tiếng ho nhẹ.

Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn, chính là Yến Thanh Nhàn, mẹ nhìn đôi họ bất lực, ánh mắt ấy như muốn nói đứa trẻ đang ở đây, hai người không biết kiềm chế hơn sao? Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy mẹ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt bây giờ đỏ ửng lên như mông con khỉ.

“Mẹ, mẹ mới đến ạ?” Đỗ Minh Nguyệt vội vàng đưa tay lau môi.

Yến Thanh Nhàn đưa mắt nhìn cô: “Hai người không hy vọng mẹ đến đây sao?”
“Không có không có!” Minh Nguyệt liền lắc đầu.

Sau đó, cánh tay của Lâm Hoàng Phong lúc đứng bên cạnh cô đột nhiên đau nhức, nhìn xuống, Đỗ Minh Nguyệt đang véo canh tay anh ấy.

“Là do con, thật mất mặt quá ạ.” Anh mỉm cười rồi cầm tay Minh Nguyệt, trên gương mặt ấy nở nụ cười tươi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi