LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Yến Thanh Nhàn vì quá lo lắng nên đã nhanh chóng gọi bác sĩ đến.

“Bác sĩ, con gái tôi xảy ra chuyện gì vậy, xin hãy giúp đỡ tôi!”
Bác sĩ đo nhiệt độ trên cơ thể Đỗ Minh Nguyệt, biểu hiện trên nét mặt của bác sĩ trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy nhiệt độ cơ thể Minh Nguyệt.

“40 độ, nhanh chóng hạ sốt nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Yến Thanh Nhàn nghe tin rằng tính mạng của con gái bà đang gặp nguy hiểm, bà gần như không thể đứng dậy.

Một lúc lâu sau đó bà mới hoàn hồn, vội nắm lấy tay áo bác sĩ:
“Bác sĩ, cứu cô ấy, ngài nhất định phải cứu con gái tôi, cứu cô ấy!”
Yến Thanh Nhàn đôi mắt đỏ hoe, bà chỉ có duy nhất người con gái này, nếu cô ấy xảy ra mệnh hệ gì, bà phải làm sao đây, lũ nhỏ nữa, chúng phải làm sao đây.

Bác sĩ dường như đã quen với những cảm xúc quen thuộc này, vội vàng trấn an:
“Bà đừng lo lắng quá, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nói xong vị bác sĩ quay lại nói với y tá: “Đi lấy thuốc hạ sốt đến đây.” Y tá gật đầu lập tức chạy đi lấy.

Lâm Hoàng Phong nghe tin tính mạng của Đỗ Minh Nguyệt đang gặp nguy hiểm, mọi việc đều rơi vào tình trạng hấp tấp.

Yến Thanh Nhàn nhìn Lâm Hoàng Phong, trong lòng thực sự đau đớn, bà kéo anh ra ngoài vì nếu ở trong đó chỉ càng thêm rối rắm.


“Bây giờ có thể nói cho con biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra được không?” Nếu bà ấy không hỏi làm sao chúng ta có thể giấu bà ấy mọi thứ.

Lâm Hoàng Phong không định nói với bà, nhưng nhìn bà ấy bây giờ làm sao anh có thể tiếp tục giấu nữa.

Lâm Hoàng Phong đành lòng kể lại mọi chuyện, Yến Thanh Nhàn nghe xong, tức giận đứng lên: “Tại sao lại có chuyện như vậy, người phụ nữ đó quá đáng quá rồi!”
“Mẹ, con đã xử lý xong hết rồi!”
Những lời nói này được nói ra, Yến Thanh Nhàn cảm nhận được sự lạnh lẽo, bà biết rằng không cần nghĩ thêm cũng biết người phụ nữ đó sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng không biết tại sao bà cảm thấy không vui chút nào.

Ngay cả khi cô ta đáng phải nhận hình phạt đó, nếu có chuyện gì xảy ra với con gái bà, ai sẽ trả lại con cho bà ấy đây.

Lâm Hoàng Phong thấy đôi mắt nhăn lại của bà, biết rằng bà đang rất lo lắng cho Đỗ Minh Nguyệt nhưng hiện tại tình hình này anh cũng không thể làm gì khác.

“Con xin lỗi mẹ, lần này do con quản lý không tốt, mẹ muốn trách hãy trách mắng con đi, con không sao.”
Yến Thanh Nhàn liếc mắt nhìn anh, nói: “Tại sao lại trách con, đây là lựa chọn của Minh Nguyệt.

Mẹ chỉ hi vọng con gái mẹ bình an vô sự, còn những thứ khác mẹ không còn tâm trí quan tâm.” Lâm Hoàng Phong biết ý, bây giờ dù anh có nói gì cũng vô ích, điều quan trọng nhất là Nguyệt bình an.

Lúc này bác sĩ bước ra ngoài, Lâm Hoàng Phong và Yến Thanh Nhàn đều đứng dậy.

“Tôi đã cho bệnh nhân uống thuốc hạ sốt, hiện tại vẫn chưa rõ tình trạng bệnh nhân, nếu vẫn sốt cao mọi người lập tức báo cho tôi.”
Yến Thanh Nhàn gật đầu, cảm tạ bác sĩ nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Sau khi bác sĩ rời đi, Lâm Hoàng Phong liền bước vào.

Không biết có phải vì sốt cao quá hay không, Đỗ Minh Nguyệt nằm thiếp đi nét mặt vô cùng bất an, đôi lông mày lúc nào cũng cau lại giống như thể gặp ác mộng.

Nhìn cô như vậy Lâm Thanh Phong vô cùng đau lòng, anh bước đến gần và nắm lấy tay Đỗ Minh Nguyệt mới phát hiện rằng cơ thể của cô thực sự nóng đến đáng sợ.

Anh hôn lên tay cô, sau đó đưa tay vuốt má cô, gương mặt của Đỗ Minh Nguyệt lúc này nóng ran bừng đỏ vì sốt.

“Nguyệt, anh xin lỗi, lần này anh không bảo vệ được em, là lỗi của anh!”
Yến Thanh Nhàn nhìn thấy anh tự trách móc bản thân nhiều như vậy, và sẽ không tới an ủi anh nữa, có lẽ điều này sẽ khiến lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Bà thở dài và bước ra ngoài.

Đỗ Minh Nguyệt trong giấc mơ luôn bất an, như thể ngọn lửa đang bao trùm lấy cô ấy gần như khiến cô bị thiêu rụi bên trong.


Ngọn lửa bao trùm lấy cô như cơn một cơn ác mộng, liên tục đuổi theo cô.

Lâm Hoàng Phong lúc nửa đêm nhận thấy cô ấy nét mặt bất an, nhanh chóng bước tới đặt tay lên trán cô và thấy rằng thậm chí còn nóng hơn trước.

Anh lo lắng bấm chuông cấp cứu, lập tức y tá chạy đến.

“Sao vậy? Bệnh nhân có chuyện gì sao?”
“Cô ấy dường như ngày càng sốt cao hơn, bây giờ nên làm sao bây giờ?”
Y tá nghe xong đã lập tức đo nhiệt độ cho cô ấy, 40.3 độ, đúng là cấp bách rồi.

“Đợi chút, tôi đi lấy cái khăn.” Y tá nói xong liền rời đi.

Yến Thanh Nhàn cũng thức dậy nhìn bộ dạng lo lắng của Lâm Hoàng Phong, khuôn mặt sực tỉnh: “Nguyệt nhi có phải xảy ra chuyện gì không? Cô ấy bị sao vậy?”
“Nhiệt độ chưa giảm, cô ấy lại tiếp tục sốt cao.

Con lo quá…” Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt nằm trên giường bệnh, trong lòng dâng trào nỗi sợ hãi.

Anh không muốn sau này anh không thể nhìn thấy cô ấy nữa, anh phát điên lên mất.

Yến Thanh Nhàn nhìn thấy Lâm Hoàng Phong như vậy, liền nhanh chóng an ủi: “Đừng lo lắng quá, mẹ sẽ đi lấy một ít nước và cố gắng hạ sốt cho Minh Nguyệt.”
Yến Thanh Nhàn nói xong liền đi ra ngoài lấy một chậu nước, Lâm Hoàng Phong đỡ lấy sau đó vắt khăn đặt lên trán cô hạ sốt.

Lúc này, y tá cũng chạy đến lấy một chiếc khăn đắp cho Đỗ Minh Nguyệt.

“Tôi hiện tại sẽ thử cách này, bác sĩ bây giờ không có ở đây phải đợi đến sáng mới có thể đưa ra phương pháp điều trị.” Y tá lúng túng nói.


Lâm Hoàng Phong nghe vậy bất mãn hỏi:
“Bác sĩ của mấy người ở đâu? Không phải nhiệm vụ của họ là cứu người sao?”
Y tá nghe thấy ấp úng không thể hồi đáp, nhìn nét mặt tức giận của Hoàng Phong cô như biết được tình hình lúc này.

Yến Thanh Nhàn thấy vậy bước tới nói với y tá: “Được rồi, ở đây tạm thời đã ổn, cô đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện tôi sẽ gọi cô sau.” Y tá nghe vậy gật đầu rồi lùi đi.

Yến Thanh Nhàn quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong cau đôi lông mày bứt rứt vẻ mặt khó chịu, bà thở dài nói:
“Mẹ biết con đang lo lắng cho Nguyệt nhi, nhưng bây giờ con càng lo lắng thì càng hỗn loạn.

Nguyệt nhi chắc chắn sẽ không sao, cô bé ấy mạnh mẽ như vậy, chưa kể lũ trẻ còn đang ở nhà chờ cô ấy, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Lâm Hoàng Phong biết bản thân mình đang mất kiểm soát, anh tự nhắc bản thân bình tĩnh lại và trầm tĩnh nói:
“Con như vậy là lỗ mãng rồi!”
Mãi tới rạng sáng, cơn sốt của Đỗ Minh Nguyệt mới hạ xuống, lúc này Yến Thanh Nhàn và Lâm Hoàng Phong mới thở phào nhẹ nhõm, bà đưa tay chạm vào má con gái mình, nét mặt đau khổ.

“Nguyệt nhi à, con định nằm đây bao lâu nữa, Vũ Thần, Lâm Thanh Vy, Lâm Bảo Phong, còn có Nặc Nặc, mọi người đang đợi con về nhà.

Nếu con xảy ra chuyện gì, họ phải làm sao đây? Đặc biệt là Lâm Thanh Vy, con bé cần nương tựa vào con, con làm sao có thể khiến con bé đau lòng phải không?” Trên giường bệnh, Đỗ Minh Nguyệt nhắm mắt, nước da của cô ấy nhìn tốt hơn nhiều, không còn nhợt nhạt như trước.

Lâm Hoàng Phong nhìn chằm chằm cô lúc lâu, sau đó quay đầu lại không để ý rằng đôi lông mi của Đỗ Minh Nguyệt hơi run rẩy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi