LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG


“Bác, cháu nể tình bác là trưởng bối, nhường nhịn bác, cháu hy vọng bác đừng được nước làm tới.” Vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn họ!
Sau khi ba mẹ của Lâm Gia Hưng nghe rồi, lập tức đẩy cô: “Ôi, cô là người gì hả, thật sự xem bản thân cô là người của nhà họ Lâm rồi? Tôi nói cô biết, bây giờ cô chỉ là goá phụ!”
“Chát…” Mẹ của Lâm Gia Hưng đột nhiên bị đánh một bạt tai, Đỗ Minh Nguyệt khựng lại, sau đó nhìn sang Lâm Mộc Giai bên cạnh.

“Dì!” Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Mộc Giai, hiện ra nét mặt vui mừng.

Lâm Mộc Giai nhếch mày với Đỗ Minh Nguyệt, nhìn sang người phụ nữ bị đánh, lại là vẻ mặt lạnh lùng.

“Cô lại dám đánh tôi! Tôi là chị dâu của cô đấy!” Bà ta bịt lại nửa bên mặt, trốn đằng sau ba của Lâm Gia Hưng.

“Tôi đánh cô như vậy, là nhẹ rồi đấy, tốt nhất cút mau cho tôi!” Lâm Mộc Giai nói xong, ngước mắt: “Anh ba, anh không có nhầm lẫn chứ? Cháu của anh còn chưa chết nữa, thì anh đến chia tài sản nhanh như vậy rồi?”
Ba của Lâm Gia Hưng nhìn Lâm Mộc Giai, cũng không thể không lùi về sau một bước, ông ta ai cũng không sợ, chỉ sợ tiểu ma vương này.

Từ nhỏ đến lớn, thì em gái này của ông ta chưa từng sợ qua ai, ông ta cũng hiểu tính cách của bà ấy, trước giờ hùng hổ, nếu như một lát thật sự gây chuyện, ông ta còn chưa chắc là đối thủ của bà ấy.

“Cô nói cái gì Mộc Giai, tôi chỉ là qua đây nói chuyện với mẹ thôi, không có nói gì, cô đừng oan ức cho tôi đấy, bây giờ thì chúng tôi đi ngay!” Ba của Lâm Gia Hưng cười trừ.

Mẹ của Lâm Gia Hưng vừa nhìn bộ dạng này của ông ta, lập tức thì không vui rồi, đưa tay kéo tay áo của ông ta, dễ nhận thấy muốn kêu ông ta đòi lại công đạo cho bà ta.


Thế nhưng ba của Lâm Gia Hưng không dám, trực tiếp kéo lại bà ta, gào thét: “Kéo cái gì kéo, đi mau cho tôi, làm mất mặt hết!”
Mẹ của Lâm Gia Hưng nghe thấy ông ta nói vậy, tất nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là trừng mắt nhìn ông ta thật dữ, sau đó tức giận đùng đùng rời khỏi rồi.

“Hi hi, Mộc Giai à, chúng tôi đi trước đây!”
Lâm Mộc Giai gật đầu nhẹ, bày tỏ đã đồng ý rồi, lúc rời khỏi, lại nghe thấy bà ấy ở phía sau nói rằng: “Anh ba, người vợ này của anh phải xem kỹ đấy, nếu như lại để bà ta ra ngoài cắn người bừa bãi, thế thì không trách được tôi rồi!”
Mẹ của Lâm Gia Hưng cũng nghe thấy rồi, lập tức quay đầu qua, vẻ mặt cũng đen sầm, dễ nhận thấy tức không hề nhẹ.

“Cô nói chuyện thế nào đấy?”
“Sao? Tôi nói chuyện như thế nào, phải cô dạy sao?” Bà ấy vừa nói, vừa đang tìm đồ.

“Cô tưởng tôi sợ cô hả!”
Ánh mắt của Lâm Mộc Giai sáng ngời, nhìn thấy mũi khoan để ở vườn hoa, cầm trong tay ước chừng.

“Vậy sao? Thế cô qua đây, chúng ta nói chuyện thật tốt!” Giọng nói của bà ấy có vẻ trêu đùa.

Người phụ nữ đó nhìn thấy mũi khoan trong tay của bà ấy, cũng không dám lên tiếng nữa, quay người qua, bước chân tăng nhanh rời khỏi.

Thấy bà ta đi rồi, ba của Lâm Gia Hưng cũng lập tức đi theo.

Lâm Mộc Giai nhìn thấy bóng lưng của hai người họ, cười phì một tiếng, ném mũi khoan xuống đất!
“Một đám hèn nhát!”
Đỗ Minh Nguyệt xem như biết tại sao trước đây Lâm Hoàng Phong không để cô tiếp xúc với bà ấy rồi, bà dì này quá ngang rồi!
Lâm Mộc Giai phủi tay, nhếch mày với cô: “Thế nào? Sợ rồi à, dì không có nói với cháu, trước đây thì dì là bên xã hội đen đấy sao?”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ngơ lắc đầu!
Nhìn bộ dạng này của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Mộc Giai nở nụ cười, một tay choàng lấy cổ của cô, nói rằng: “Nói giỡn, dì gạt cháu đấy!”
Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được mắt trợn trắng!
“Đúng rồi, mẹ bây giờ như thế nào rồi? Không tìm được Hoàng Phong, đây là một chuyện tốt, nói không chừng đã không sao rồi, Hoàng Phong là cháu của dì, dì hiểu rõ!”
Nhắc tới Lâm Hoàng Phong, thì trái tim của Đỗ Minh Nguyệt thắt lại, cô sụp mắt xuống, trong lòng rất khó chịu.

Lâm Mộc Giai rất nhanh thì phát hiện tâm trạng của cô, liền xin lỗi: “Xin lỗi, có phải dì nói sai lời rồi không?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, bày tỏ không sao!
Thật ra, trước đây cô ở ngoài thì đã nghe thấy rất nhiều liên quan đến họ đang bàn luận về chuyện của Lâm Hoàng Phong rồi.

Họ cảm thấy, tỷ lệ anh có thể sống sót rất nhỏ.

Lúc này Tiêu Hồng Quang đột nhiên gọi điện thoại qua, Đỗ Minh Nguyệt thấy là Tiêu Hồng Quang, lập tức nghe máy: “A lô, trợ lý Tiêu, có phải Hoàng Phong có tình hình gì rồi không?”

Tiêu Hồng Quang nghe thấy giọng nói của cô, trở nên im lặng, đột nhiên rất yên tĩnh.

Không biết tại sao, trong lòng của Đỗ Minh Nguyệt rất hỗn loạn: “Tiêu Hồng Quang, rốt cuộc sao rồi?”
Lần này, cô mất đi kiên nhẫn, trực tiếp kêu tên của cậu ấy.

Tiêu Hồng Quang nghẹn ngào nói rằng: “Chúng tôi ở trong đống đổ nát, tìm thấy được áo khoác của chủ tịch Lâm, còn có một thi thể!”
Điện thoại trong tay của Đỗ Minh Nguyệt trượt rơi xuống đất, cô chỉ cảm thấy mình kiên trì bao lâu nay, khi nghe được tin tức này, cuối cùng cũng chống cự không nổi, ngã xuống rồi!
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cháu sao vậy?”
Tiêu Hồng Quang nghe thấy tiếng hỗn loạn bên đó, cậu ấy cầm chặt điện thoại, gọi lên: “Bà Lâm, Bà Lâm chị không sao chứ?”
Điện thoại được Lâm Mộc Giai nhặt lên: “Một lát tôi gọi lại cho cậu!”
Nói xong, thì người đó cúp điện thoại mất rồi.

Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại, cô nghe thấy có người đang gọi cô, mọi thứ bên cạnh, đều bị sương mù bao trùm lại, không giống như là chân thật.

Có người đang gọi cô, giọng nói dần dần rõ rệt.

Đỗ Minh Nguyệt đang tìm kiếm giọng nói đó, cuối cùng, cô ở trong sương mù, nhìn thấy một bóng hình.

Cô muốn đến gần, thì anh lùi về sau.

“Đừng qua đây Minh Nguyệt, anh không muốn để em nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói này, nước mắt lập tức thì rơi xuống, giống như hạt trân châu bị đứt dây vậy, không ngừng rớt xuống.

“Hoàng Phong, là anh à?”

“Là anh, Minh Nguyệt, xin lỗi, anh không giữ lời hứa của em, anh nên đi rồi, em phải chăm sóc cho con thật tốt, nếu như, một mình em cô đơn rồi, có thể tìm một người cưới đi, Chu Thành An, Chu Thành An thì cũng khá tốt đấy!”
“Anh khốn nạn!” Đỗ Minh Nguyệt vồ lên, tát cho anh một bạt tay thật mạnh.

“Em không nghe những thứ này, em muốn anh tiếp tục sống, anh tiếp tục sống nghe chưa, em yêu anh Hoàng Phong, em yêu anh mà, anh đi rồi, em phải làm sao!” Cô nghẹn ngào, càng muốn khóc, thì trước mắt của cô càng mờ đi, cho tới sau đó, cô dần dần nhìn không rõ người đó.

Lâm Mộc Giai trông coi bên cạnh cô, nhìn thấy nước mắt rơi xuống từ khoé mắt của cô, lòng như dao cắt, bà ấy nhìn được ra, cô yêu Hoàng Phong!
Đỗ Minh Nguyệt hôn mê hết hai ngày mới tỉnh lại, trong mắt của cô không còn ánh sáng, giống như một con rối vậy.

Lâm Mộc Giai rất thương xót bộ dạng này của cô, ôm chầm lấy cô: “Minh Nguyệt không sao đâu không sao đâu, sẽ không là Hoàng Phong đâu.”
Bà ấy đã nói chuyện điện thoại với Tiêu Hồng Quang rồi, thi thể đó bị đập tới khuôn mặt không còn vẹn toàn, chỉ có một bộ áo khoác, hoàn toàn không thể chứng minh được gì.

Bây giờ chỉ có đợi kết quả, nhưng mà bà ấy tin rằng sẽ không phải là thi thể của Hoàng Phong.

Đỗ Minh Nguyệt vừa ổn định lại tâm trạng, khi lại nghe thấy câu nói này, thoáng chốc bị đè sụp đổ rồi.

Cô ôm lấy Lâm Mộc Giai, khóc rất là tuyệt vọng: “Hoàng Phong, Hoàng Phong anh không được chết!”
Lâm Mộc Giai ôm chặt lấy cô, nghe cô dùng sức gào thét.

Khóc đi, khóc ra rồi thì không sao nữa!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi