Dư Hồng Thu lườm anh ta, cô ấy cũng không phải là người ngu ngốc nên hiển nhiên có thể nhìn ra được.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của anh ta thì Dư Hồng Thu cũng đỏ mặt theo.
“Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh hỏi xem cô ấy thích kiểu con trai như thế nào.”
Triệu Hưng nghe xong thì trong đầu đột nhiên nghĩ đến chiếc nhẫn mà mình nhìn thấy lần trước sau đó không khỏi cảm thấy mất mác.
“Tôi cảm thấy cô ấy hẳn là đã có người mà mình thích!” Giọng điệu của anh ta hơi đau lòng.
Nhưng anh ta cũng không nói chuyện mình nhìn thấy chiếc nhẫn, có lẽ trong lòng của anh cũng cảm thấy may mắn, có lẽ hoàn toàn không đúng như anh nghĩ.
“Minh Nguyệt đã có người mà mình thích sao?” Dư Hồng Thu nhíu mày suy nghĩ, cô ấy chưa từng nghe Đỗ Minh Nguyệt kể chuyện ở trong nhà lại càng chưa từng nghe thấy Đỗ Minh Nguyệt nhắc đến tên của người đàn ông nào.
Hẳn là chưa có người thích mới đúng, Dư Hồng Thu thầm nghĩ ở trong lòng.
“Tôi chưa từng nghe cô ấy nói đã có người mà mình thích, nhưng mà tôi có thể giúp anh đi hỏi thăm!”
“Thật sao?” Vẻ mặt Triệu Hưng vui mừng hỏi: “Nếu là như vậy thì cảm ơn cô!”
Dư Hồng Thu thấy anh vui mừng như vậy thì cũng cười theo: “Không có gì.”
Đỗ Minh Nguyệt vừa vặn làm xong việc, cô vừa đi đến thì đã nhìn thấy hai người họ đang cười nói vui vẻ nên không biết phải nói gì.
Trong lòng của cô cảm thấy hơi vui mừng, xem ra hai người họ ở chung rất tốt, đây cũng là chuyện tốt!
“Hai người đang nói gì vậy? Sao lại vui mừng như vậy chứ?” Đỗ Minh Nguyệt cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
Triệu Hưng nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đi ra thì lập tức đỏ mặt: “Không có gì, cô làm xong rồi sao?”
Dáng vẻ của anh ta rơi vào trong mắt Đỗ Minh Nguyệt làm cho cô không tin không có việc gì.
Nhưng mà anh ta không muốn nói thì hiển nhiên cô cũng sẽ không hỏi.
‘Ừ, vừa đúng lúc có thể nghỉ ngơi một lúc!” Đỗ Minh Nguyệt cười trả lời.
Triệu Hưng gãi đầu, ánh mắt vẫn không dám đặt vào trên người cô.
“Nếu đã như vậy thì tôi đi vào trước đây, hai người ôn chuyện đi!”
Nói xong anh ta chạy chậm vào trong.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ Triệu Hưng như vậy thì đành phải đưa ánh mắt khóa chặt ở trên người Dư Hồng Thu.
“Cô cảm thấy Triệu Hưng thế nào?”
Dư Hồng Thu thật sự muốn liếc mắt với người ở trước mắt này, ngươi ta có ý đồ rõ ràng như vậy mà người phụ nữ này lại không nhìn ra.
“Tôi cảm thấy anh ta rất tốt, dáng vẻ đẹp trai, phẩm chất con người cũng tốt.” Dư Hồng Thu khen ngợi anh ta rất nhiều.
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong thì lập tức nở nụ cười.
Xem ra Dư Hồng Thu thật sự thích anh ta, như vậy có thể xem như cô đã làm được một chuyện tốt hay không.
Dư Hồng Thu lén nhìn cô thấy cô có dáng vẻ hài long thì biết là cô đã hiểu lầm.
“Vậy cô cảm thấy Triệu Hưng thế nào?” Dư Hồng Thu xích lại gần.
Đỗ Minh Nguyệt chớp mắt: “Triệu Hưng là một người rất nhiệt tình, anh ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều, phẩm chất con người cũng không tệ.”
Cô nghĩ đến gần đây anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều thì cô không tự chủ được nói nhiều một chút.
Dư Hồng Thu thấy cô như vậy thì không khỏi lén lút nở nụ cười, sau đó hỏi: “ Minh Nguyệt cô có người mà mình thích rồi sao?”
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt sau đó trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Hoàng Phong.
Trong lòng của cô không khỏi bị lỡ nhịp, sau đó nhanh chóng phủ nhận.
“Không có, tôi chưa có người mà mình thích, sao vậy Dư Hồng Thu?”
Dư Hồng Thu nghe thấy Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa có người mà mình thích, không hiểu tại sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, tôi chỉ tò mò mà thôi.” Cô ấy cười hắc hắc sau đó thân mật kéo cánh tay của Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều, cô gặp Dư Hồng Thu cũng đã lâu nên sợ Lâm Đạt lại tìm cô gây phiền phức vì vậy vội vàng chạy về.
Sau khi tan làm Đỗ Minh Nguyệt đã mệt mỏi đến mức không chịu được nữa.
Thúy Hân cũng rất thông cảm với cô nên đã mua đô ăn cho cô, Đỗ Minh Nguyệt thật sự rất đói bụng nên không từ chối.
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt rất đói nhưng vẫn ăn chậm rãi như cũ, Thúy Hân ngồi ở bên cạnh cô.
“Có phải cô cảm thấy tôi đặc biệt ngang ngược và yếu ớt không?” Cô ấy khoanh tay trước ngực.
Không khí ban đêm hơi lạnh, Đỗ Minh Nguyệt không trả lời mà yên tĩnh ăn hết cơm
“Thế nhưng, đây chính là con người cô không phải sao?” Cô lấy khăn tay ra lau miệng
Thúy Hân sửng sốt sau đó cười ha hả, vỗ bờ vai của cô: “Tôi phát hiện ra tôi càng ngày càng thích cô!”
Đỗ Minh Nguyệt đẩy tay của cô ấy ra, vẻ mặt đành chịu nói: “Vậy người trợ lý nhỏ này có thể tan làm chưa?”
Thúy Hân xua tay: “Về đi!”
Đỗ Minh Nguyệt trở về biệt thự với vẻ mặt buồn ngủ, nghĩ lại thì cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lúc này má Ngô chạy tới vội vàng hỏi: “Mợ chủ đã về rồi, sao mợ chủ lại trở về muộn như vậy?”
Nhìn thấy má Ngô, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi ngáp một cái lười biếng nói: “Công việc có một số bị chậm trễ, má Ngô cháu buồn ngủ quá, dì để cháu đi ngủ một lúc có được không.”
Nói xong cô bèn đi lên lầu.
má Ngô nhìn bóng lưng Đỗ Minh Nguyệt đang chuẩn bị nói gì đó nhưng lại cứng rắn nuốt trở lại.
Dường như tâm trạng của cậu chủ không tốt cho lắm chỉ mong mợ chủ đi lên sẽ không có việc gì!
Đỗ Minh Nguyệt mở cửa thì thấy Lâm Hoàng Phong đang đưa lưng về phía cô, không biết anh đang bận gì đó.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy tiếng động lúc này mới quay đầu lại nhìn.
“Em đi đâu? Sao lại về muộn như vậy?” Giọng nói của anh rất bình tĩnh không thể nghe ra chút gợn sóng nào.
Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì trong nháy mắt cô bèn tỉnh táo.
“Làm xong việc rồi ở đó ăn cơm!” Cô khẽ nói.
Cô đứng ở cửa hơi cúi đầu nhìn qua có vẻ giống như cô con dâu nhỏ đã làm sai chuyện gì đó.
Không biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô trong lòng Lâm Hoàng Phong bèn hết giận.
“Đi vào đi, tôi cũng không phải là con mãnh thú và dòng nước lũ, em đứng ở cửa ra vào làm cái gì!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh nói như vậy thì trong lòng lại nghĩ anh còn đáng sợ hơn cả con mãnh thú và dòng nước lũ.
Thế nhưng cô cũng không dám nói ra mà cầm quần áo vội vàng đi vào phòng tắm.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
Rốt cuộc là anh đã làm gì khiến cho cô sợ anh như vậy, anh thật sự là không nghĩ ra.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt tắm rửa xong thì Lâm Hoàng Phong đã nằm ở trên giường, đôi chân dài kia của anh cho dù là ở đâu cũng đặc biệt làm cho người khác phải chú ý.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đi ra, ánh mắt của anh híp lại trầm giọng nói: “Tới đây!”
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
“Lên giường!”
Đỗ Minh Nguyệt mấp máy môi, không phải là người đàn ông này lại bùng nổ sự thú tính đấy chứ?
Giống như là đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì anh vừa cười vừa nói: “Em cảm thấy, nếu như tôi muốn làm gì thì cô sẽ có cơ hội trốn sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ thầm cũng đúng, thế là không nhăn nhó nữa vén chăn lên nằm vào trong.
Bởi vì có nhiệt độ của anh nên trái lại trong chăn vô cùng ấm áp, trong đầu Đỗ Minh Nguyệt hiện lên từ ngữ cô nhóc làm ấm giường rồi không thể nhịn được cười.
Sau đó một cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng ôm cô trước ngực.
Lồng ngực phía sau nóng ran làm cho cô không tự chủ được mà đỏ mặt.
“Ngủ đi!”
Giọng nói của anh trầm thấp nhưng lại êm tai dễ nghe đến không ngờ.
Cơn buồn ngủ của Đỗ Minh Nguyệt ập tới, cô nặng nề ngủ thiếp đi..