LÃNH TÀN HOAN


“Hôm nay mọi chuyện đã lỡ, không thể nào vãn hồi, như vậy lấy Thiến Nhu làm bình thê, ta nghĩ đây là phương pháp giải quyết thích đáng nhất…”
Lời nói băng lãnh, ánh mắt u ám, tất cả mọi thứ đều hiển hiện lên trong mắt Nhâm Phiêu Linh. Lăng ca ca, huynh, đang trả thù muội sao? Trả thù muội dây dưa, trả thù muội cố chấp?
Cười, nàng gắng gượng cười khẽ. Ngay lúc Lăng Như Kính muốn phát hỏa một lần nữa, thì nàng chậm rãi bước vào bên trong.
“Phiêu Linh…” Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Nhâm Phiêu Linh hai tay dâng trà, mặt mỉm cười đi đến trước mặt Lăng Như Kính và Lý Diễm, “Con dâu thỉnh an cha mẹ.”
“Phiêu Linh, mau đứng lên!” Thấy thế, Lăng Như Kính vội vàng nâng nàng dậy, ông áy náy không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nhâm Phiêu Linh lắc đầu, mỉm cười đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, châm thêm chén trà, rồi bước tới cạnh Lăng Triệt, hai mắt mang theo đau đớn và vui mừng: “Tuy rằng nên xưng huynh là phu quân, nhưng Phiêu Linh lại thích gọi huynh là Lăng ca ca! Lăng ca ca, xin uống trà!”
Gắng gượng mỉm cười, ngay khi Lăng Triệt uống xong chén trà vốn sẽ nên diễn ra ở chính sảnh, thì tim của Nhâm Phiêu Linh bỗng nhiên nhói lên. Giường đan ngổn ngang và vệt máu đỏ sậm kia đập vào mắt nàng, tất cả những thứ đó không có gì là không tố cáo người chồng phản bội…
Tim, rỉ máu, nhìn thân thể tuyết trắng của Trương Thiến Nhu phủ đầy vết tích sau khi hoan ái, hai tay Nhâm Phiêu Linh không khỏi run rẩy…

Thu lại tầm mắt, xoay người đi tới phía trước, dưới biểu tình như nai con của Trương Thiến Nhu, nàng hạ thắt lưng, nhặt quần áo nhẹ nhàng khoác lên người ả, “Thiến Nhu muội muội phải chịu khổ rồi, Lăng ca ca nhất định sẽ cho muội một danh phận.”
Dường như cảm giác được người ngọc dị thường, trong đôi mắt yêu mỹ của Trương Thiến Nhu hiện lên một tia sáng, nhưng ả không hổ là cao thủ che giấu, chỉ trong nháy mắt tia sáng kia đã chuyển hóa thành từng giọt thanh lệ, “Phiêu Linh tỷ tỷ, Thiến Nhu thật xin lỗi tỷ…”
“Đừng nói như vậy!” Khe khẽ lắc đầu, thoải mái vỗ vỗ bờ vai ả, trong lúc lơ đãng thì ánh mắt nàng lại khẽ chạm vào ánh nhìn khiêu khích của Lăng Triệt.
Tay, nhất thời khựng lại!
Lăng ca ca, thì ra huynh, quả thật đang trả thù muội…
“Nếu quận chúa cũng nguyện ý cùng Thiến Nhu tỷ muội tương xứng, vậy phụ thân sẽ không cản trở nữa chứ, nhi tử sẽ phái người an bài mọi thứ!”
“Nghịch tử, mày–“ Lăng Như Kính vươn tay bụm ngực, dựa lưng vào cột nhà, hai mắt trợn trừng nhìn Lăng Triệt.
Nhưng vào lúc này, thanh âm bình thản kia lại truyền đến: “Cảm tạ phụ thân thương yêu, Phiêu Linh nguyện ý cùng Thiến Nhu muội muội cộng thị”
Lăng ca ca, nếu như đây là điều huynh muốn? Vậy, Phiêu Linh cho huynh…

“Phiêu Linh, con–“ Nghe vậy, Lăng Như Kính vung mạnh tay áo, vô cùng đau đớn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc và bất đắc dĩ. Thấy thế, nỗi hận trong lòng Lý Diễm càng thêm mãnh liệt, bà ta mỉm cười bước tới, nắm lấy tay Trương Thiến Nhu đặt vào tay Lăng Triệt, “Phiêu Linh của chúng ta không hổ là Thừa tướng chi nữ, hành vi xử thế rất có phong cách quý phái! Nếu con bé đã đồng ý, chúng ta làm cha chồng, mẹ chồng cũng không nên nói thêm điều gì. Việc này không nên chậm trễ, Triệt nhi, con cũng nhanh dẫn Thiến Nhu đi Trương phủ cầu thân, chuyện còn lại thì để cho hạ nhân chuẩn bị.”
“Vâng!” Lăng Triệt khẽ gật đầu, sau đó cố ý nghiêng đầu nói với Trương Thiến Nhu, “Nhu nhi, muội hãy đi vào phòng thay bộ y phục khác, sau đó chúng ta cùng đi.”
“Vâng! Triệt ca ca!” Trương Thiến Nhu cười mỉm, nghe thấy Lăng Triệt gọi mình là “Nhu nhi”, đáy lòng ả dào dạt đắc ý. Kế hoạch ra vẻ bi thương còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của ả, bước đầu tiên xem như là viên mãn, kế tiếp…
Ánh mắt như có như không đảo tới người Nhâm Phiêu Linh, sau đó chuyển hướng nhìn Lăng Triệt. Hừ! Ta đã nói rồi, người đàn ông này, sau cùng vẫn là của ta! Lòng nghĩ thầm thế, Trương Thiến Nhu chậm rãi đi ra ngoài.
“Cha, mẹ, Phiêu Linh cũng xin cáo lui!” Nhâm Phiêu Linh mỉm cười xoay người, dưới ánh nhìn khác nhau của mọi người, thân ảnh đơn bạc chậm rãi ra khỏi cửa.
Trong Lăng Vân thính, người đi hết cũng bảy tám phần, chỉ còn lại Lăng Như Kính và Lý Diễm, hai người quay mặt nhìn nhau.
“Lý Diễm, ta nói cho bà biết, bà tốt nhất vẫn duy trì hình dạng ôn lương của mình! Nếu như ngày nào đó bị ta biết bà âm thầm đùa giỡn thủ đoạn, thì bà đừng trách ta không niệm tình phu thê nhiều năm!”
“Hừ! Lăng Như Kính, ta không có nghe lầm chứ? Hoá ra giữa chúng ta còn có ân nghĩa phu thê cơ đấy? Ta còn tưởng rằng cái chúng ta có, cũng chỉ là oán hận lẫn nhau! Lăng Như Kính, nếu như lần này không phải bởi vì nữ nhi của tiện nhân kia, e rằng có đến chết ông cũng không chủ động nói chuyện với ta? Ha ha, Lý Diễm ta quả thật là có phúc khí, không chỉ một lần thu được hai con dâu nhu thuận, ngay cả phu quân mặt lạnh hơn nhiều năm cũng bắt đầu để ý tới ta! Ha ha, ha ha ha ha!”
Dứt lời là một tràng cười âm lãnh, Lăng Như Kính nghe thế cau chặt hàng lông mày, sau đó, ông chán ghét phất tay áo, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại. Mà phía sau, nhìn bóng lưng thanh lãnh của ông, Lý Diễm càng cười điên cuồng, tiếng cười ấy thật khiến người người ta rùng mình hoảng sợ…

Chuyện Lăng phủ lấy bình thê truyền mở khiến toàn quốc oanh động.
Trên bàn ăn của mọi người đều nghị luận, bàn tán, chế giễu chuyện này! Đối với Phiêu Linh quận chúa cố chấp vì tình, vì gả cho người trong lòng, không tiếc lấy sinh mệnh làm tiền đặt cược, nhưng nàng nhận được lại là cái gì? Phu quân lạnh lùng, ngay ngày đại hôn phản bội! Tận mắt nhìn đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, nhưng chỉ có thể mỉm cười đáp ứng yêu cầu bất công của bọn họ. Bình thê? Cái danh hiệu này dường như ngay cả những thế gia vọng tộc cũng không thấy có, hôm nay lại công khai thể hiện tại tướng quân phủ, đây có khác gì là một trò khôi hài! Nhưng Nhâm Phiêu Linh kia, không chỉ không đấu tranh, trái lại còn lặng lẽ giúp đỡ phu quân của nàng xử lý tất cả thủ tục hôn sự, điều này bảo thế nhân làm sao mà nhìn?
Trong một đêm, tin tức bay tán loạn đầy trời, hình tượng của Nhâm Phiêu Linh cũng theo đó mà xuống dốc không phanh. Trong mắt phái nam, nàng là một người dễ ức hiếp, mặc cho người khi nhục; mà trong mắt phái nữ, nàng lại là một kẻ thấp hèn, là người không có một chút tôn nghiêm! Người như vậy, làm mất hết mặt mũi phái nữ, khuếch trương hành vi không tốt của phái nam. Sau này, nếu bọn họ lạm tình, bọn họ sẽ rất tự hào mà nói với thê tử mình “Phiêu Linh quận chúa còn nguyện ý hai thê hầu hạ một chồng, những dung chi tục phấn như các cô thì oán hận cái gì!”
Cái đích cho mọi người chỉ trích một khi hình thành, sẽ rất khó tiêu trừ. Trong lúc nhất thời, tiếng oán hận của các cô gái trong kinh thành bay cao tận trời, mọi người chỉ cần nói đến Nhâm gia Phiêu Linh thì đều mắng chửi.
Trong điện Bình Phương, Trương Thiến Nhu biếng nhác ngậm một chuỗi nho, vẻ mặt ấy lộ vẻ đắc ý xiết bao.
Ngồi bên cạnh, Bình phi khó chịu nhìn ả, ngữ khí mang theo vị chua: “Chiêu ‘Liên tiêu đái đả’ này của muội muội thật đúng là cao minh, không chỉ được thỏa tâm nguyện, mà còn khiến cho phái nữ toàn thành nổi lên địch ý với Nhâm Phiêu Linh, như vậy, vị trí chính thê của cô ta chỉ sợ cũng làm không được bao lâu.”
“Tỷ tỷ trở nên ngây thơ như vậy từ bao giờ thế? Thâm cung đại viện này không chỉ không làm cho tỷ tiến bộ, ngược lại còn làm cho tỷ càng ngày càng ngây ngốc!” Từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ mọi thứ, Trương Thiến Nhu trào phúng nói.
“Muội–“
Bất mãn! Phi thường bất mãn! Nghĩ đến Trương Thiến Bình ả cũng là cao thủ mưu thuật, hôm nay lại bị chính muội muội ruột coi khinh, cái này bảo ả làm sao có thể nuốt trôi, “Tốt, vậy muội nói một chút nghe xem! Ta ngây thơ như thế nào?”
“Tỷ tỷ, sao tỷ không ngẫm lại, lấy thân phận ‘bình thê’ gả vào Lăng gia có ích lợi gì? Then chốt nhất còn phải xem mình biết lợi dụng như thế nào?”

“Ý của muội là – tin tức về Nhâm Phiêu Linh tất cả đều do muội phát ra? Là muội một tay khơi mào số đông trách oán?” Bình phi nghe vậy, tâm trạng đã có ba phần sáng tỏ.
“Đương nhiên! Nếu không phải muội muội không tiếc lấy số tiền lớn thêm mắm thêm muối ở khắp nơi trong kinh thành này, chỉ sợ bây giờ tin tức còn không có truyền ra được? Ha ha!” Đắc ý mở to mắt, trên mặt ả đều là vẻ vui sướng.
“Vậy, vậy chuyện muội không phải xử nữ có bị Lăng Triệt phát hiện không? Dù sao muội cùng ta vẫn khác nhau, đối với mị thuật, lúc đó ta chỉ học lý thuyết, mà muội lại tự thân thể nghiệm!” Thấy thế, nét mặt rực rỡ của Bình phi có chút lo lắng.
“Yên tâm đi tỷ tỷ! Muội muội làm việc tỷ còn cần phải lo sao? Muội đã thành công khiến mọi người cho rằng muội và Lăng Triệt có phu thê chi thực, tất cả mọi người đều không nhìn ra mánh khóe. Chờ muội thượng vị, đem Nhâm Phiêu Linh kéo xuống, ngày muội và tỷ hoàn thành tâm nguyện của cha sẽ không còn bao xa!”
Nhìn Trương Thiến Nhu thần thái phi dương như thế, Bình phi yếu ớt thở dài: “Muội thì khỏe rồi, cái gì cũng đều có! Mà ta đây, mỗi ngày nhìn người âu yếm mà không thể thổ lộ, ngay cả muốn có một đứa nhỏ cũng là hy vọng xa vời! Đợi đến ngày Thánh Thượng quy thiên, ta sợ sẽ ở trong lãnh cung mà vượt qua cả đời!”
“Tỷ tỷ đừng như vậy, nhất định sẽ có biện pháp! Cha đã đi tìm chủ thượng lấy dược liệu tối tân, lần này, chúng ta nhất định sẽ không thất bại!”
“Thật sao?” Nghe vậy, đôi mắt hãy còn ảm đạm của Bình phi lộ ra tia kinh hỉ.
“Ừhm!” Quả quyết gật đầu, mặt Trương Thiến Nhu âm ngoan hẳn lên, “Cho nên tỷ tỷ, việc cấp bách nhất hiện nay của chúng ta chính là phải phấn chấn lại tinh thần, tiêu diệt tất cả chướng ngại vật phía trước!”
“Đúng! Tiêu diệt chướng ngại vật!” Nghe vậy, dường như hiểu được cái gì, nét mặt Bình phi cũng âm ngoan, nét mặt kia, vô cùng hung ác dọa người.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi