LÃNH TÀN HOAN


Triều Hi năm thứ hai mươi.
Trên Ngọc Phong sơn ngàn dặm băng phong, ngằn dặm phủ đầy tuyết, màu trắng bao phủ khắp mặt đất, một cảnh tượng hùng tráng, hùng hồn.
Trong tuyết, có hai thân ảnh nho nhỏ đang gấp rút bay về phía trước.
“Tuyết tỷ tỷ…ngươi đợi ta….” Phía sau là một thiếu nữ xinh đẹp, lúc này đang mạnh mẽ đuổi theo tuyết lang cường tráng phía trước, các nàng một trước một sau ở trong tuyết chạy như bay, dọc theo đường đi làm tuyết tung lên vô số.
Tuyết lang :sói tuyết
“Xem ngươi chạy chỗ nào!” Chỉ thấy thiếu nữ bật dậy, mạnh mẽ nhảy lên, thẳng tắp đánh tới tuyết lang, mà tuyết lang kia không hổ là bá chủ nơi này, chỉ thấy nó nhẹ lay động cái đuôi, thân mình hơi hơi lệch đi, liền tránh thoát sự tấn công của thiếu nữ. Đáng thương cho thiếu nữ, do dùng sức quá lớn nên không kịp thu lực, cứ như vậy bất lực ngã vào đống tuyết.
“Ngao–ô–“ Theo một tiếng sói kêu, một cái đầu chật vật từ trong tuyết chui ra, “Tuyết tỷ đáng ghét, xem ta có thu thập được ngươi hay không” Vừa dứt lời, một đoàn tuyết trắng liền nghênh diện gào thét mà đến, nhưng tuyết lang chỉ khinh miệt nhảy dựng, gọn gẽ lưu loát né tránh tập kích của thiếu nữ.
“Tuyết tỷ tỷ” Thiếu nữ thấy vậy mạnh mẽ kêu to, phát tiết bất mãn trong lòng, người nọ dự đoán được tuyết lang sẽ bỏ mặc, cơ thể duyên dáng ở trong tuyết trắng thanh nhã vẽ một vòng tròn, sau đó thẳng lắc lắc cái đuôi ngoảnh mặt bỏ đi.
“Cứu mạng a…Tuyết tỷ tỷ..” Lúc này cơ thể thiếu nữ mạnh mẽ vùi lấp trong lòng đất, tuyết rất nhanh liền qua khỏi đỉnh đầu nàng. Tuyết lang thấy thế “Sưu..” thoáng một cái vụt đến trước đống tuyết, dùng hai chân trước nhanh chóng đào lớp tuyết đọng.

“Cáp! Xem ta còn không bắt được ngươi!” Chỉ thấy lớp tuyết đọng lập tức tản ra, thiếu nữ nhân cơ hội nhảy dựng lên, nàng một phen ôm lấy cổ tuyết lang, tiếp theo cả người liền ngồi vững vàng trên thân tuyết lang.
“Bắt được rồi! Bắt được rồi!” Thiếu nữ hưng phấn kêu, không nhìn tới vẻ mặt tuyết lang đang oán giận, nàng dùng tay nhỏ bé kéo kéo lấy một bên tai tuyết lang, hung hăng nhéo xuống, “Tuyết tỷ đáng ghét, xem ngươi về sao còn dám khi dễ ta nữa không.”
Tuyết lang bị đau, vẻ mặt ủy khuất, nó cụp đầu, chân trước trên mặt đất vẫn chà chà, bộ dáng kia gọi người nhìn thật là đáng thương.
“Phiêu Linh, nói muội bao lần, Tuyết Nhi là giống đực! Về sau không cho phép muội gọi nó là Tuyết tỷ tỷ, hơn nữa cũng không cho muội ức híp nó nữa” Trên nhánh cây, một thân ảnh thon dài bay vào, đứng trên đầu cành cây, vẻ mặt trêu tức nhìn người ngọc bên dưới.
“Sư huynh, muội mặc kệ đấy! Là Tuyết tỷ tỷ khi dễ muội trước!” Thiếu nữ thấy nam tử hiểu lầm mình, vội vàng dừng lại giải thích, nhân lúc này, tuyết lang mạnh mẽ vung thân, thiếu nữ tựa như diều đứt dây, thật mạnh ngã trên mặt đất.
“Tuyết..tỷ ..tỷ..” Phẫn nộ kêu to, lúc thiếu nữ mới vừa đứng lên, đang muốn tiến lên một khắc kia, một khối tuyết đọng thật to từ trên cây mạnh mẽ rơi xuống, thẳng tắp nện xuống đầu tuyết lang.
“Ha ha ha ha” Thiếu nữ cười to, vô cùng vui vẻ! Cũng không chờ nàng cười quá hai tiếng, tuyết lang bên này bỗng nhiên xù lông lên, lớp tuyết vốn đọng trên người tuyết lang toàn bộ đều dính vào người thiếu nữ.
“A, phi phi phi…..” Vội vàng phun ngụm tuyết đọng dính vào miệng ra, thiếu nữ hung hăng trừng mắt nhìn tuyết lang, vẻ mặt giống như đang nói “Hay cho Tuyết tỷ ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta”
Tuyết lang rất là tinh ranh! Chỉ thấy tuyết lang thấy thế, lập tức đôi tai rũ xuống, chân trước nửa quỳ trên mặt đất, mắt lang híp lại bắt đầu chợp mắt, bộ dáng thiệt là làm người yêu thích.

“Sư huynh…. Hiện tại huynh nên biết rốt cuộc là ai khi dễ ai..đi….” Tóc hỗn độn, quần áo không chỉnh tề, thiếu nữ lúc này vẻ mặt tràn đầy cầu xin, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nam tử.
“Ha ha ha ha! Phiêu Linh a Phiêu Linh, ta xem cũng chỉ có Tuyết Nhi mới có thể chế phục được muội!” Nam tử đứng trên nhánh cây cười haha, tiếng cười lại làm cho tuyết cầu rơi xuống vô số.
“Hừ! Tuyết tỷ thối!” Thiếu nữ căm giận đá tuyết đọng trên mặt đất, làm một chút xíu tuyết dính trên người tuyết lang, kết quả là tuyết lang kia lập tức đứng dậy, nhẹ ngẩng đầu lên, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo không ai bì nổi.
“Xem đó! Sư huynh, nó vẫn còn bắt đầu oai phong trêu chọc” Thiếu nữ thấy thế kêu to.
“Được rồi, Phiêu Linh! Tuyết Nhi là vua của tuyết sơn, có thể cho muội ức híp như thế đã rất không dễ dàng rồi, muội phải biết chừng mực! Nhanh chỉnh lý y phục, sư phụ còn chờ gặp muội”
“Sư phụ đang đợi muội?” Thiếu nữ chớp chớp mắt to, chỉ vào chính mình hỏi.
“Ừh!”
“Vậy sao huynh không nói sớm!” Theo một tiếng thét kinh hãi của thiếu nữ, chỉ thấy một cái tiểu thân ảnh lại bay nhanh chạy về phía trên núi, chỉ để lại nam tử với vẻ mặt tiếu ý, cùng với cái đầu méo lệch khó hiểu của tuyết lang….

Bên trong Ngọc Phong các
“Sư phụ…” Tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ truyền tới, Ngọc Phong chân nhân chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ mạnh mẽ chạy đến trước mặt mình, “Nha đầu chết tiệt kia, con muốn hù chết vi sư hả?”
Thiếu nữ nghe vậy, lập tức làm nũng tiến tới “Sư phụ…. Phiêu Linh sao lại dọa người đâu, Phiêu Linh không phải đã sớm thông báo cho người rồi sao?”
“Hửm? Với tiếng kêu như mổ heo kia của con mà gọi là thông báo?” Ngọc Phong chân nhân nghe vậy nhướng mi, trên nét mặt già nua hòa ái tràn ngập không tin.
“Sư phụ… Người cùng Tuyết tỷ tỷ đều xấu xa như nhau, chỉ biết ăn hiếp đồ nhi” Thiếu nữ đùa giỡn quay người lại, giả vờ sinh khí.
Ngọc Phong chân nhân thấy thế cười ha ha, tay vuốt chòm râu trách mắng “Nha đầu chết tiệt kia, lấy cái gì so không tốt, không nên lấy vi sư so với súc sinh.”
Thiếu nữ nghe vậy liền chuyển động tròng mắt, lập tức chuyển biến miệng cười, lôi kéo cánh tay Ngọc Phong chân nhân nói “Sư phụ… Không phải người nói với Phiêu Linh Tuyết tỷ tỷ là chúa tể tuyết sơn, bất luận sự vật gì cũng không thể so sánh với nó sao? Bây giờ Phiêu Linh đem sư phụ đánh đồng với nó, sư phụ hẳn là phải cảm thấy vui mừng mới đúng nha? Như thế nào lại trách tội Phiêu Linh chứ!”
“Nha đầu chết tiệt kia! Nói nhảm! Vi sư cũng chưa từng nói rõ bá chủ có bao gồm cả con người” Ngọc Phong chân nhân nhẹ nhàng bác bỏ.
“Hắc hắc, Tuyết tỷ tỷ là chúa tể loài vật trên tuyết sơn, mà sư phụ người còn là chúa tể của chúng ta, không giống này cũng như nhau cả thôi!” Thiếu nữ tranh cãi.
“Nha đầu xấu xa này!” Lại lần nữa quát lớn, tiếng nói của Ngọc Phong chân nhân mặc dù rét lạnh, nhưng sắc mặt hoà nhã lúc này đã bán đứng tâm tình trong lòng hắn. Có đôi khi hắn thường xuyên suy nghĩ, nếu lúc ấy không có mang Phiêu Linh trở về, vậy hắn hiện tại sẽ là cái bộ dáng gì đây? Tuy nhiên trong năm năm nay, nàng cơ hồ ăn sạch hết Tuyết Liên mà cả đời hắn tâm huyết bồi dưỡng, nhưng hắn cũng không có một tia hối hận! Không có Phiêu Linh, tuổi già của hắn sẽ là một quang cảnh thảm đạm, chỉ sợ chỉ cùng Thiên nhi hai người trông coi quả núi to, cứ như vậy cho đến hết quãng đời còn lại.
“Nha đầu, ngày mai vi sư muốn lần nữa khử độc cho con, con phải chuẩn bị vạn toàn đấy” Thu hồi bộ dáng tươi cười, vẻ mặt Ngọc Phong chân nhân nghiêm túc nói.

“Vâng” Sảng khoái lên tiếng, thiếu nữ lập tức lấy vài bình thuốc nhỏ mở ra bày biện trong phòng.
Nhìn bóng dáng thiếu nữ bận rộn, trên mặt Ngọc Phong chân nhân hiện ra thản nhiên đau thương. Đã năm năm, trong năm năm nay, hắn không ngại cực khổ tìm kiếm các loại phương pháp giải độc, lần lượt thử nghiệm, lần lượt thất bại, chỉ cần là có thể nghĩ đến, dùng đến, hắn đều thử qua, chỉ là ông trời cuối cùng không theo nhân nguyện, mắt thấy Tuyết Liên áp chế độc tố ngày một giảm thiểu, trong lòng hắn thực sự vạn phần lo lắng.
Tuyết Liên số lượng có hạn, chăm chút lại thập phần khó khăn, bệnh tình nha đầu lại nghiêm trọng, độc bộc phát đến hơn mười cây cũng không đủ dùng. Còn như vậy đi xuống, chỉ sợ đến lúc cho dù có tìm được phương pháp giải độc, kết quả cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
“Nha đầu, vội vàng cái gì vậy?”
“Sư phụ, đây là gì?” Thiếu nữ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên chú bắt tay vào đồ vật ở chính giữa.
“Đây là dược cần cho việc khử độc ngày mai của con” Thần sắc Ngọc Phong chân nhân có chút hoảng hốt
“Phải không ạ? Sao con lại cảm thấy có chút khác với trước kia?” Thiếu nữ có chút nghi hoặc, tuy là như thế, nhưng nàng cũng không truy vấn nhiều, sáng lạn xoay người, nói với Ngọc Phong chân nhân “Sư phụ, không có việc gì đồ nhi trước đi ra ngoài, ngày mai lại đến!”
Hơi hơi gật đầu, nhìn thấy bóng lưng vui vẻ của thiếu nữ , Ngọc Phong chân nhân đem tầm mắt đặt trên mấy chiếc bình dược nho nhỏ.
Dược vật khử độc ngày mai, thật là như thế sao? Chân chính dược khử độc đã dùng hết vào nửa năm trước rồi, những thứ chẳng qua là hắn tạm thời tìm một ít cây cỏ gần giống dược lý trên núi mà thôi. Nhìn thấy bình nhỏ kia thản nhiên phát ra vị thảo dược, Ngọc Phong chân nhân cười có chút chua sót “Nha đầu, con chịu khổ rồi….”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi