LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Đợi đến khi Cố Vân Sương tỉnh lại thì đã qua hơn một canh giờ rồi. Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, Cố Vân Sương quay đầu thì phát hiện Ninh Tử Hàn đang một tay chống đầu nhìn mình.

“Tỉnh rồi à?” Ninh Tử Hàn cười hỏi.

“Ừm, ngươi vẫn luôn ôm ta?” Cố Vân Sương mở to hai mắt hỏi.

“Ừm, dậy sớm hơn ngươi một chút. Vốn định lúc đồ ăn được bưng lên rồi gọi ngươi dậy, nhưng mà nhìn ngươi thật sự ngủ rất sâu, cho nên ta lại sai người đem đồ ăn đi. Ngủ lâu như vậy, khẳng định đói bụng rồi, ta phân phó Ngự Thiện phòng đem đồ ăn hâm lại một chút.” Giọng nói của Ninh Tử Hàn tràn đầy sủng nịch khiến Cố Vân Sương rất hưởng thụ.

“Được, chúng ta cùng nhau ăn.” Cố Vân Sương đáp.

Ninh Tử Hàn sửa lại chút tóc rối của Cố Vân Sương, đỡ y ngồi dậy, nói tiếp,“Muốn ta đút cho ngươi ăn không?.”

Cố Vân Sương mặt ửng đỏ,“Ta không yếu đuối như vậy.”

Ninh Tử Hàn u oán thở dài,“Nhưng ta thật sự hi vọng ngươi có thể yếu đuối hơn một chút, cũng cho ta cảm giác được làm một phu quân a.”

Cố Vân Sương nhìn nhìn Ninh Tử Hàn đày một mặt u oán, không khỏi cười ra tiếng,“Vậy được rồi, ta cho ngươi một cơ hội để thể hiện.”

“Ta đã nói với ngươi rồi mà nhỉ, ngươi mỗi lần cười như vậy, ta đều muốn đem ngươi ăn sạch sẽ. Bất quá, hiện tại dường như không thể được.” giọng nói của Ninh Tử Hàn đầy tiếc nuối khiến Cố Vân Sương dở khóc dở cười.

“Sao, ngươi còn muốn hại nhi tử của ngươi?” Cố Vân Sương có chút giận hờn.

“Sao lại như vậy được? Sủng nó còn không kịp, nào có chuyện bỏ rơi trách mắng nó?” Ninh Tử Hàn vội vàng giải thích, tuy rằng biết Cố Vân Sương cũng không phải tức giận thật,“Tô Hoàn đã đến từ lâu rồi, để hắn xem mạch cho ngươi trước đã.”

Cố Vân Sương gật gật đầu, Ninh Tử Hàn xoay người lệnh An Hỉ tuyên Tô Hoàn tiến vào.

Tô Hoàn tinh tế bắt mạch cho Cố Vân Sương, quá lâu khiến Ninh Tử Hàn đều có chút khẩn trương, sợ Cố Vân Sương cùng hài tử ra vấn đề gì.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, tiểu hoàng tử rất khỏe mạnh, chỉ là Hoàng Hậu nương nương thân thể có chút suy yếu, kiên trì điều trị là sẽ không sao.” Tô Hoàn rốt cuộc chẩn mạch xong, đứng dậy hồi đáp.

Ninh Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẫn cẩn thận dò hỏi,”Điều trị như thế nào, uống thuốc sao?”

“Thân thể Hoàng Hậu nương nương không thể tùy ý dùng dược, vi thần có thể kê cho Hoàng Hậu nương nương chút dược thiện phương tử, Hoàng Thượng lệnh Ngự Thiện phòng mỗi ngày đều sắc cho Hoàng Hậu nương nương uống là được.” Tô Hoàn kính cẩn trả lời.

“Được rồi, ngươi lui xuống kê đơn đi. Đúng rồi, liệt kê danh sách những điều cần chú ý cho trẫm, trẫm muốn nghiên cứu.”

Tô hoàn lĩnh chỉ lui xuống, trong lòng nghĩ, Hoàng Thượng sủng Hoàng Hậu thật a.

Sau khi Tô Hoàn đi, đồ ăn của Ngự Thiện phòng đã được bưng lên, Cố Vân Sương vừa trở về, Ninh Tử Hàn đã lệnh cho Ngự Thiện phòng làm nhiều món thịnh soạn, vốn định bồi bổ cho Cố Vân Sương, nhưng kết quả là chưa ăn hai miếng, thì tất cả đều bị Cố Vân Sương nôn ra.

Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương bị hành hạ như thế, đau lòng nhíu mày, vừa vỗ lưng cho Cố Vân Sương, vừa kêu An Hỉ gọi Tô Hoàn quay lại.

Cố Vân Sương vừa thấy Ninh Tử Hàn lại muốn truyền thái y, vội vàng ngăn,“Hoàng Thượng, ta không sao. Không cần truyền thái y.”

Ninh Tử Hàn đau lòng nói,“Thành ra như vậy rồi còn nói không có việc gì.”

Cố Vân Sương khẽ cười cười,“Thật sự không sao mà, phản ứng bình thường mà thôi.”

“Khi ở tiền tuyến cũng là như vậy sao?” Ninh Tử Hàn hỏi.

Cố Vân Sương chậm rãi ngồi dậy nói,“Khi đó chỉ nghĩ đến chiến sự, không thấy khổ lắm.”

Ninh Tử Hàn biết, Cố Vân Sương ngoài miệng nói như vậy, nhưng chịu khổ không ít.

Ninh Tử Hàn thở dài, đem Cố Vân Sương kéo vào trong lòng,“Ngươi luôn như vậy, có chuyện gì luôn giấu trong lòng, ta biết ngươi nhất định rất khó chịu. Vân Sương, ta yêu ngươi, ta nguyện ý chia sẻ thống khổ cùng khổ sở của ngươi.”

Cố Vân Sương trầm mặc không nói, Ninh Tử Hàn buông Cố Vân Sương ra, tinh tế vuốt ve khuôn mặt có chút tái nhợt của Cố Vân Sương nói,“Cho ta một cơ hội, để ta biết được suy nghĩ của ngươi.”

Cố Vân Sương nhìn ánh mắt của Ninh Tử Hàn, ánh mắt ôn nhu đến mức phảng phất có thể tan ra thành nước,“Được, ta nói cho ngươi, lúc ở tiền tuyến, ta thật sự không ổn chút nào, chiến sự khẩn trương, ăn rau củ cũng không phải tốt lắm,thời tiết Bắc Cương có chút không quen, ngủ cũng không được yên giấc, thân thể thực suy yếu, lúc đầu phản ứng thực nghiêm trọng.”

Mỗi câu mà Cố Vân Sương nói ra, sắc mặt Ninh Tử Hàn liền khó coi đi một phần, Cố Vân Sương khẽ cười cười,“Đừng nhíu mày, rất khó coi, ngươi xem, ta không phải đã trở lại rồi sao?”

Ninh Tử Hàn khổ sở nói,“Đều do ta, khiến ngươi chịu khổ nhiều như vậy.”

“Đúng, đều tại ngươi, khiến ta chịu khổ nhiều như vậy,” Cố Vân Sương chậm rãi nói,“Nhưng, ta nguyện ý.”

Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương buông hạ ánh mắt, phản chiếu bóng hình lông mi dài cong, Ninh Tử Hàn nhịn không được hôn lên mi mắt Cố Vân Sương, lại quay lại kêu Tiểu Đông Tử phân phó Ngự Thiện phòng làm chút cháo hoa.

Ánh mắt Cố Vân Sương có chút mơ hồ, giống như đang suy nghĩ thật lâu, mới nhìn chằm chằm Ninh Tử Hàn nói,“Ta từ nhỏ đã cùng sư phụ chu du thiên hạ, quen tự lập, không muốn dựa vào người khác. Thế nhưng theo như lời của ngươi, chuyện của ta hẳn là phải để ngươi biết, để ngươi cùng chia sẻ.”

Ninh Tử Hàn trên mặt chợt lóe một tia kinh ngạc, tiếp theo là vô cùng mừng rỡ nói,“Vân Sương, cám ơn ngươi.”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Phải nói cám ơn là ta, cám ơn ngươi nguyện ý vì ta gánh vác.”

Ninh Tử Hàn cười cười,“Hiện tại, có phải nên nói cho ta biết trên đường ngươi trở về đã bị làm sao không?”

Ánh mắt Cố Vân Sương có chút tàn nhẫn,“Trên đường trở về, ta gặp chặn giết.”

“Cái gì?” Ninh Tử Hàn kinh hãi,“Là sao? Ngươi không bị thương chứ.”

Cố Vân Sương nhích lại gần bên người Ninh Tử Hàn,“Không bị thương, thế nhưng bởi vì dùng nội lực, động thai khí, cho nên mới trì hoãn chút thời gian lúc đi đường.”

Ninh Tử Hàn vừa nghe liền nổi giận,“Nhiều ám vệ như vậy đều chết hết rồi sao? Ám ảnh bị làm sao thế, Cố Ly cũng ở đó, như thế nào lại có thể để ngươi tự mình động thủ.”

Cố Vân Sương vội vàng nói,“Ngươi đừng trách bọn họ, thật sự là quá nhiều người, có người hướng ta bắn một tên, ta không nghĩ nhiều như vậy liền động thủ, ta cũng không biết sao bây giờ ta lại yếu ớt như vậy, hơi dùng nội lực một chút liền động thai khí. Bất quá hiện tại đã không có việc gì, vừa rồi Tô Hoàn cũng không nói gì nha, ngươi không cần lo lắng. Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Ninh Tử Hàn nhíu mày nói thẳng,“Ngươi còn muốn có lần sau?”

Cố Vân Sương sửng sốt, sau đó cười nói,“Sẽ không lại có lần sau.” (Em ngoan quá ạ =((((()

“Vậy mấy người chặn giết ngươi đều là những người nào?” Ninh Tử Hàn quay lại đề tài ban đầu.

Cố Vân Sương nói,“Ta hoài nghi là người của Thiết Mộc Chân, ta giết con của hắn.”

“Thiết Mộc Chân? Hắn thật sự là hiềm nghi lớn nhất. Nhưng ta nghi là, bắc Đồng Quan đã phong tỏa, hắn sao có thể phái sát thủ đi chặn giết ngươi, chẳng lẽ lại có nội gian?”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Không phải nội gian, có lẽ mấy tên sát thủ kia vốn là người Trung Nguyên.”

Ninh Tử Hàn trên mặt chợt lóe một tia âm ngoan,“Chờ ta tra ra những người này, sẽ khiến cho bọn họ chết không được tử tế.”

Cố Vân Sương nói,“Bọn họ đã chết, lần này người cứu ta là một bằng hữu của sư phụ, hắn là nhị gia của Bằng Thiên Các, lúc ấy giúp chúng ta giết những người đó, cũng là hắn tìm đại phu giúp ta.”

Ninh Tử Hàn giãn mày,“Chúng ta phải cảm ơn hắn thế nào đây?”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Người giang hồ không quy củ nhiều như vậy. Huống hồ hắn lại không biết ta là Hoàng Hậu.”

Ninh Tử Hàn lấy cháo hoa vừa bưng tới ra, một chút lại một chút đút cho Cố Vân Sương ăn,“Chỉ cần ngươi không có việc gì là được.”

Lần này Cố Vân Sương ngược lại không có nôn ra, có lẽ là thật sự đói bụng, cháo hoa này, Cố Vân Sương cũng ăn hết hai bát đầy, Ninh Tử Hàn nhìn khẩu vị của Cố Vân Sương tốt hơn một chút, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.

Sau khi ăn xong, Ninh Tử Hàn ngồi bên người Cố Vân Sương, đem Cố Vân Sương ôm vào trong lòng.

Cố Vân Sương ngẩng đầu, biểu tình có chút nghiêm túc,“Hoàng Thượng, chúng ta nói chuyện đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi