LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Một nét bút hoa phảng phất như phải vẽ thật lâu, viết xong một bài [ ức Giang Nam ] (*), sắc trời cũng đã tối.

(*) Ức Giang Nam: 忆江南: Hồi ức ở Giang Nam.

Kêu người thắp đèn lên, sau đó lười biếng duỗi eo, Cố Vân Sương lắc lắc đầu, thầm nghĩ, dạo này thật sự là ngày càng lười nhác rồi. Vẫn còn chưa kịp để người thu dọn bút ở trên bàn thì ngoài điện liền có thái giám đến báo Hoàng Thượng giá lâm.

Cố Vân Sương vận động tay chân một chút, đi ra phía ngoài điện.

“Sao lại ra đây vậy?” Ninh Tử Hàn nhìn thấy Cố Vân Sương, liền vừa đi nhanh hơn vừa nói.

Cố Vân Sương cười nhẹ không nói lời nào, Ninh Tử Hàn đi đến trước mặt Cố Vân Sương,“Vào đi thôi.”

Vào đến nội điện, ánh mắt Ninh Tử liền lạnh lùng quét đến trên bàn,“[ ức Giang Nam ], Vân Sương, ngươi đây là nhớ ta sao? Chúng ta mới gặp nhau buổi sáng a. Chẳng lẽ là một ngày không gặp, như cách ba thu?”

Cố Vân Sương đi qua thu lại giấy tuyên thành,“Nhàn rỗi nhàm chán quá nên giết thời gian ấy mà.”

Ninh Tử Hàn nhìn vành tai Cố Vân Sương hơi đỏ, biết hoàng hậu nhà mình đây là thẹn thùng.

Lấy giấy tuyên thành lại từ trong tay Cố Vân Sương, sau đó nhanh nhẹn truyền cho An Hỉ, Ninh Tử Hàn nói,“Đi, tìm một cái trục cuốn lại đây, dán lại rồi treo ở Dưỡng Tâm điện.”

Cố Vân Sương nghe vậy, hơi sửng sốt một chút,“Luyện viết văn mà thôi, treo lên thì khó coi lắm, muốn ta viết thêm một bức không?”

Ninh Tử Hàn hôn mấy phát lên gương mặt nhợt nhạt của Cố Vân Sương,“Không sao, ngươi viết cái gì ta đều thích.”

Nhìn Cố Vân Sương đã đỏ bừng lỗ tai, Ninh Tử Hàn chuyển đề tài,“Đúng rồi, đã ăn bữa tối chưa?”

“Vẫn chưa ăn.” Cố Vân Sương thành thực trả lời.

Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“Ngự Thiện phòng đều chết hết rồi sao? Không biết ngươi bây giờ thể trạng ra sao à?”

Cố Vân Sương nói,“Là ta kêu An Thanh dặn ngự trù không cần làm.”

Ninh Tử Hàn vội vàng nói,“Có phải khẩu vị lại không tốt hay không, Tô Hoàn không phải đã nói không có việc gì rồi sao? Dạo này ngươi cũng không có nôn tiếp, ta cho rằng đã không có chuyện gì nữa rồi. Suy cho cùng lại là do ta sơ ý, vậy kêu hắn lại xem cho ngươi một chút nhé.”

Cố Vân Sương thở dài,“Ngươi cũng chuyện bé xé ra to, ta không sao. Chỉ là buổi trưa ăn hơi no thôi.”

Ninh Tử Hàn mới coi như yên tâm,“Sao bỗng nhiên lại nhớ tới viết [ ức Giang Nam ]?”

“Nhìn thấy Long Tỉnh đột nhiên lại nhớ tới Hàng Châu, cho nên liền viết.” Cố Vân Sương giải thích.

“Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu, sơn tự nguyệt trung tìm hoa quế, quận đình chẩm thượng khán trào đầu, hà nhật cánh trùng du? (*)’, nói mới nhớ, lần thứ hai ta gặp ngươi, chính là tại quán trà Tố Mộng Lí Giang Nam bên cạnh Ty Hồ. Hôm đó chính là uống trà xuân Long Tỉnh.”

(*) Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu, sơn tự nguyệt trung tìm hoa quế, quận đình chẩm thượng khán trào đầu, hà nhật cánh trùng du:

江南憶,

最憶是杭州。

山寺月中尋桂子,

郡亭枕上看潮頭,

何日更重遊。

Là bài thơ cuả Bạch Cư Dị, dịch nghĩa:

Nhớ Giang Nam; nhớ nhất là Hàng Châu. Từ chùa trên núi ngắm tìm chữ quế trên mặt trăng; nằm gối đầu trên nhà mát của quận xem thuỷ triều lên. Ngày nào mới đến chơi lần nữa? (Theo bản dịch của Hoa Sơn Trang).

Cố Vân Sương cũng nhớ lại chuyện trước kia,”Giống như là đã qua thật lâu.”

Ninh Tử Hàn cười cười,“Đúng vậy, ba năm qua rồi, thật tốt là, ngươi vẫn còn ở bên cạnh ta.”

Cố Vân Sương cười,“Nếu không phải là ngươi, ta cũng sẽ không đứng ở đây.”

Ninh Tử Hàn nghi hoặc,“Vì sao?”

Cố Vân Sương nghĩ nghĩ, vẫn là nên nói đi, thẳng thắn thành thật với nhau, chuyện của quá khứ cũng không lừa gạt hắn làm gì nữa.

“Ngươi còn nhớ ba năm trước đây ngươi ở Giang Nam đã cứu một người bịt mặt không?”

Ninh Tử Hàn suy nghĩ thật lâu,“Nhớ, người nọ hình như bị mắc bẫy,” Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“Ý của ngươi là, ngươi chính là cái người bịt mặt kia?”

Cố Vân Sương gật gật đầu.

Ninh Tử Hàn vui sướng nói,“Hóa ra duyên phận của đôi ta đã sớm ước định.”

Cố Vân Sương không nói gì, chỉ là trong lòng lại nói, đúng vậy, đã sớm được ước định.

“Nhưng ngươi sao lại rơi vào kiếp nạn ấy?” Biểu tình Ninh Tử Hàn có chút ngưng trọng.

Cố Vân Sương nghĩ nghĩ,“Trang chủ Hồng Kiếm sơn trang là bạn lâu năm của ta, năm  đó hắn bị các sát thủ truy giết, ta đi báo thù cho trang chủ hồng kiếm sơn trang, lại bởi vì sơ suất mà khinh địch, liền rơi vào cạm bẫy của kẻ xấu. Vốn nghĩ rằng cứ thế mà chôn thây ở đấy, vậy mà lại không ngờ được ngươi cứu.”

Ninh Tử Hàn kéo Cố Vân Sương vào lòng,“Ta có chút sợ rồi, nếu là lần đó ta không có xuất hiện, ta đây chẳng phải là sẽ vĩnh viễn mất ngươi.”

Cố Vân Sương cười cười trấn an, nhưng trong nụ cười lại có chút chua xót,“Khi đó ngươi và ta cùng lắm chỉ là khách qua đường mà thôi, chỉ là bèo nước gặp nhau (*), không có ta, ngươi cũng có lẽ sẽ gặp được người tốt hơn nữa.”

Ninh Tử Hàn sờ sờ mái tóc dài đen nhánh của Cố Vân Sương, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của y,“Có tốt cũng không thể bằng ngươi.”

Cố Vân Sương có cảm giác thời điểm Ninh Tử Hàn nói ra những lời này, trong ánh mắt tràn ngập say mê hấp dẫn, khiến y không thể rời mắt khỏi.

Thân thể luôn đi trước suy nghĩ một bước, đợi đến khi Cố Vân Sương ý thức được, thì chính mình đã ghé sát lại người Ninh Tử Hàn rồi.

Vừa muốn tách ra, thì Ninh Tử Hàn đã vươn tay ôm chặt gáy Cố Vân Sương rồi, muốn làm nồng nhiệt hơn nụ hôn này. Tình đã động, Cố Vân Sương cũng không còn cự tuyệt, vươn hai tay ra ôm lấy Ninh Tử Hàn. Trong nháy mắt miệng lưỡi tương giao, thâm tâm liền cảm nhận được hạnh phúc tỏa ra bốn phía. Giữa cánh môi Cố Vân Sương còn phảng phất hương vị Long Tỉnh, Ninh Tử Hàn vươn đầu lưỡi ra từng chút một dẫn ra hương vị làm người ta say mê kia.

Một nụ hôn kết thúc, hai người đều đã động tình. Nhìn đèn đuốc chiếu lên khuôn mặt của Cố Vân Sương, Ninh Tử Hàn liền dùng thanh âm ám ách nói,“Vân Sương, ta muốn ngươi.”

Cố Vân Sương tuy rằng cũng đã mềm nhũn cả người, nhưng chung quy lại là vẫn còn tồn một tia lý trí,“Không được, hài tử……”

Trong ánh mắt sắc bén của Ninh Tử Hàn cũng đã ánh lên chút không thể kiềm chế,“Ba tháng đã qua, Vân Sương, đêm nay ta nhịn không nổi nữa.”

Nói xong, không đợi Cố Vân Sương trả lời, Ninh Tử Hàn trực tiếp ôm ngang lấy Cố Vân Sương hướng về phía cẩm tháp mà đi……

Thân thể Cố Vân Sương vẫn là mẫn cảm như vậy, chỉ cần Ninh Tử Hàn khiêu khích một chút thôi là sẽ gợi ra một trận run rẩy cho người dưới thân.

Nặng nhọc thở dốc, áp lực □□, không một cái gì là không kích thích Ninh Tử Hàn đã sớm căng thẳng thần kinh.

Trong khoảng khắc thân thể giao hợp kia, Ninh Tử Hàn thoải mái thở ra một hơi, chậm rãi luật động,.người dưới thân vẫn luôn chặt chẽ như vậy bao vây lấy mình.

Khoái cảm trần ngập tản ra, cùng một phòng kiều diễm……

Sự hậu, Ninh Tử Hàn ôm Cố Vân Sương đã mệt đến nỗi thiếp đi, đi thông thất tắm rửa.

Sau khi trở về, sàng đan vừa ân ái xong cũng đã được đổi. Ninh Tử Hàn thật cẩn thận đem Cố Vân Sương đặt ở trên giường, chính mình cũng ngủ bên người y, cánh tay từ eo Cố Vân Sương cẩn thận luồn qua,nhẹ nhàng xoa xoa vùng bụng  của y. Không rõ rệt lắm, thế nhưng độ ấm so với các chỗ khác đúng là có phần cao hơn.

Tâm Ninh Tử Hàn bị vui sướng cùng ngọt ngào tràn ngập, nơi này đang có hài tử của hắn cùng Cố Vân Sương, người yêu nhất và mình cùng nhau tạo ra hài tử, hạnh phúc của nhân sinh lớn nhất có khi cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Ngày hôm sau khi Cố Vân Sương tỉnh lại, ánh mặt trời đã chói chang, Ninh Tử Hàn đã đi thượng triều rồi. Cố Vân Sương giật giật, phía sau hơi có cảm giác đau đớn nhắc nhở y chuyện phát sinh tối hôm qua  □□.

Cố Vân Sương thở dài một hơi, chính mình không biết như thế nào liền bị mê hoặc theo Ninh Tử Hàn tùy tiện làm bừa.

Bởi vì sợ hài tử có chuyện gì, Cố Vân Sương liền vội vàng bắt mạch cho bản thân, may quá, không có việc gì.

Nhưng cuối cùng vẫn là không yên lòng, Cố Vân Sương liền kêu Tiểu Đông Tử đi truyền Tô Hoàn đến.

Tô Hoàn cẩn thận chuẩn mạch rồi nói,“Nương nương không cần lo lắng, tiểu hoàng tử rất khỏe mạnh. Nương nương, thời gian mang thai đã qua ba tháng đầu, thích hợp □□,không có vấn đề gì.”

Nghe Tô Hoàn chẩn đoán như vậy, mặt Cố Vân Sương liền đỏ lên, bất quá tâm cũng buông xuống được rồi.

Hôm qua Thành vương phi tát Tĩnh Di một bạt tai, hôm nay Thành vương phi vốn định đi an ủi nàng, dù sao cũng là con gái ruột của mình, hôm qua nếu không phải mình quá tức giận, cũng sẽ không ra tay đánh nàng.

Thành vương phi đi vào phòng của Tĩnh Di, phát hiện Tĩnh Di còn ngủ, nghĩ thầm nha đầu này thật lười biếng, nhưng cũng không có gọi nàng mà xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Sau khi Thành vương phi rời đi, Tĩnh Di liền mở mắt, kỳ thật ngày hôm qua từ Đôi Thúy Sơn trở về, Tĩnh Di liền không ngủ.

Nói thật, hôm qua một bạt tai của Thành vương phi đã khiến Tĩnh Di căm tức. Tĩnh Di không thể đánh lại, chỉ có thể quật vụn đá ở hòn núi giả đó để phát hết lửa giận.

Ngay lúc đó, một nữ tử mặc cẩm y liền xuất hiện trước mắt nàng, đưa cho nàng một cái khăn tay,“Lau nước mắt đi.”

Tĩnh Di giương mắt nhìn kỹ, nữ tử này không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng rất xinh đẹp,“Ngươi là ai?”

Nàng kia cười nhẹ “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta biết ngươi là ai.”

Tĩnh Di không trả lời, nàng kia lại nói tiếp,“Ta biết ngươi một mực muốn gả cho Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng lại một mực chỉ yêu mình hoàng hậu.”

Tĩnh Di hơi hơi nhíu nhíu mày,“Sao ngươi biết?”

“Tại sao ta lại biết, cái này ngươi không cần phải xen vào. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có nghĩ đến Hoàng Thượng hay không?”

Trong ánh mắt Tĩnh Di liền lộ ra vui sướng,“Đương nhiên là nghĩ đến rồi, chỉ cần ngươi khiến ta với tới được Hoàng Thượng, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nữ nhân kia gật gật đầu,“Vậy là tốt rồi, muốn có được Hoàng Thượng rất đơn giản, làm cho hắn hết hi vọng với hoàng hậu là được.”

“Ta nên làm như thế nào?”

“Rất đơn giản, lợi thế lớn nhất của hoàng hậu không phải là hài tử của y hay sao? Ngươi muốn làm thì bước đầu tiên, chính là nghĩ biện pháp để tiêu trừ hài tử của y. ”

Tĩnh Di há to miệng, kinh ngạc nói,“Này không được đâu, ta nghe nói lần trước có người làm hại hoàng hậu thiếu chút nữa sảy thai, Hoàng Thượng tịch thu nhà của hắn, suýt nữa là tru di cửu tộc.”

Nữ nhân kia cười lạnh một tiếng,“Đó là do hắn rất ngu, ngươi chỉ cần làm sao thần không biết quỷ không hay, vậy thì sẽ không có ai phát hiện.”

Tĩnh Di đè thấp thanh âm hỏi,“Thần không biết quỷ không hay, ta đây nên làm như thế nào?”

Nữ tử từ trong tay áo lấy ra một bao bột phấn,“Đây là xạ hương phấn đã qua xử lí, mùi hương tương tự như hương vân trúc ở trong cung hoàng hậu, ta biết mẫu thân ngươi sắp tới nhất định sẽ đi bái kiến hoàng hậu. Chỉ cần ngươi lựa thời cơ đem hương rắc vào trong lư hương, như vậy hài tử của hoàng hậu sẽ không giữ được.”

Tĩnh Di vẫn là có chút lo sợ, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là nhận lấy bao bột phấn kia,“Trở về ta sẽ suy nghĩ kĩ”

Nàng kia gật gật đầu,“Hi vọng ngươi có lựa chọn đúng đắn.”

Sau khi Tĩnh Di đi, sau hòn giả sơn có một tiểu thái giám đi ra,“Chủ tử, nàng còn vọng tưởng gả cho Hoàng Thượng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.”

Nữ tử cười lạnh một tiếng,“Chính vì vậy, nên nàng mới dễ khống chế.”

Móng tay ghim vào trong thịt, chảy ra từng dòng máu đỏ,“Cố Vân Sương, đây mới là bước đầu tiên, không chỉ hài tử của y, mà còn chính là hắn, sớm hay muộn cũng đều sẽ chết trong tay ta mà thôi, ta cũng muốn Ninh Tử Hàn nếm thử, mùi vị mất đi người mình yêu nhất, đến tột cùng là tư vị gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi