LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Sau khi Ninh Tử Đồng rời khỏi, Ninh Tử Hàn liền ở lại Ngự Thư phòng tiếp tục phê tấu chương, chỉ còn lại một tấm vốn là của Cố Lâm sở tấu.

Ninh Tử Hàn nhìn tấu chương của Cố Lâm, trong đó viết Huyền Thiên trận đã được phá, lúc này ánh mắt Ninh Tử Hàn rốt cuộc mới có chút ý cười, đến khi hắn đọc được Cố Lâm viết rằng đến cả Thiết Mộc Chân cũng đã giết thì không khỏi vỗ bàn hô một tiếng “Tốt!”

An Hỉ ở bên cạnh thấy vậy cũng cao hứng, tuy rằng hắn không biết trên tấu chương viết gì, thế nhưng hắn biết, mây đen vẫn bao phủ trong hoàng cung này rốt cuộc cũng bắt đầu phân tán.

Ninh Tử Hàn nhìn bản tấu chương này, tiếu ý trong mắt laij càng nồng đậm.

“An Hỉ, truyền Tần Song, Cảnh Minh tiến cung gặp trẫm ngay lập tức.”

An Hỉ dạ một tiếng rồi lui xuống.

Ninh Tử Hàn cầm bản tấu chương xem đi xem lại, kiếp trước trận chiến ở Bắc Cảnh, bởi vì không có Cố Vân Sương vaf Mộ Vân Sơn, cho nên trận chiến trường kì này phải đánh cố hết sức, miễn cưỡng lắm mới thắng được.

Mà lúc này đây, tuy rằng cũng phí chút lực, nhưng thật là đã là một trận đánh quá thành công rồi.

Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, nhưng đằng sau thắng lợi lại là tính mạng của gần mười vạn binh lính.

“Hoàng Thượng, Tần đại nhân cùng Cảnh đại nhân tới.” An Hỉ đến báo khiến dòng suy nghĩ của Tử Hàn trở về thực tại.

“Mau truyền.”

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Cảnh Minh và Tần Song cùng nhau hành lễ với Ninh Tử Hàn.

Ninh Tử Hàn nâng nâng tay,“Đứng lên đi, An Hỉ, ban ghế.”

Đợi đến khi Tần Song cùng Cảnh Minh đều đã ngồi yên vị trên ghế, Ninh Tử Hàn mới mở miệng nói,“Hôm nay trẫm mời hai vị ái khanh tới là muốn nói cho hai vị một tin tức tốt, trận chiến ở Bắc Cảnh đã toàn thắng, Cố Lâm Cố tướng quân đã chém thủ cấp của nguyên soái Thiết Mộc Chân.”

Tần Song cùng Cảnh Minh vừa nghe liền lập tức quỳ xuống,“Thần chúc mừng Hoàng Thượng.”

Ninh Tử Hàn khoát tay,“Lần này chiến tranh, chúng ta tuy rằng giành được thắng lợi giòn giã, nhưng quả thật là tổn thất thảm trọng, gần mười vạn tướng sĩ chết tại chiến trường, Cố Lâm hỏi trẫm có muốn thừa thắng xông lên tiêu diệt Bắc Cảnh hay không. Hai vị ái khanh nghĩ thế nào?”

Tần Song suy nghĩ trong chốc lát nói,“Vi thần cho rằng, lần này chúng ta đã cho chúng thấy được khí thế của dũng sĩ Bắc quan ta, chi bằng dựa vào phen này tiến tới, đem Bắc Cảnh nhét vào bản đồ của Đại Hạ ta.”

Vừa nghe những lời này của Tần Song, Cảnh Minh lập tức phản bác,“Hoàng Thượng, vi thần cho rằng việc này không thể, đầu tiên, trong trận chiến tranh này, quân địch và quân ta cùng tổn thất thảm trọng, nếu tiếp tục khai chiến, chỉ sợ sinh linh oán thán.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Không sai, huống hồ khí hậu ở Bắc Cảnh và Đại Hạ ta sai biệt quá lớn, người Bắc Cảnh trước giờ đều là du mục sinh hoạt, còn dân ta thì chủ yếu làm nông mà sống, cứ cho là chúng ta chinh phục được Bắc Cảnh đi, thì cũng chưa chắc chúng ta khống chế được bọn họ.”

Tần Song cau mày nghĩ nghĩ,“Chẳng lẽ chúng ta phải buông tha cho cơ hội lần này sao?”

Ninh Tử Hàn cười cười,“Đối với chúng ta mà nói, thổ địa không trọng yếu, quan trọng là tiền tài.”

Cảnh Minh cũng phối hợp,“Bắc bang tuy rằng khí hậu giá lạnh, đất đai cằn cỗi, thế nhưng bắc bang lại có rất nhiều tài nguyên, châu báu kim cương nhiều vô số kể. Chúng ta lấy lui binh làm điều kiện, tin chắc rằng Bắc bang vương cũng sẽ không keo kiệt chút ít tài nguyên này đâu”

Ninh Tử Hàn uống một ngụm trà,“Trẫm cũng có ý này, được, Tần Song bây giờ khanh đi nghĩ chiếu chỉ, Cố Lâm chuẩn bị khải hoàn về triều, Cảnh Minh viết ý của trẫm thành thư rồi trình lên cho trẫm xem.”

Tần Song và Cảnh Minh dạ vâng một tiếng rồi cáo lui.

Ninh Tử Hàn cũng ra khỏi Ngự Thư phòng, thời tiết quang đãng, gió thổi ấm áp dễ chịu, mặt trời chói chang như vậy nhưng cũng không nóng lắm.

Đúng lúc ám ảnh cầm táp vũ kiếm trở về, Ninh Tử Hàn cầm lấy thanh kiếm này cẩn thận nhìn, nghĩ Tàng Thư Các hẳn là sẽ có tài liệu ghi lại, liền mang theo kiếm tới Tàng Thư Các.

Trong Tàng Thư Các [ danh kiếm truyện ] đối với táp vũ kiếm này miêu tả rất chi tiết, từ chiều dài đến chất lượng, nhất nhất miêu tả, toàn diện về thanh kiếm này.

Ninh Tử Hàn tuy đối với kiếm biết không nhiều, nhưng mới trước đây cũng cùng sư phụ dạy võ học qua một ít phương pháp xem kiếm cơ bản, hắn tinh tế nghiền ngẫm thanh kiếm này, Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu, căn bản không phát hiện ra cái gì, thoạt nhìn thì thấy không có gì gian dối, nhưng Tần Y Y không biết võ công, sao lại có được thanh kiếm tuyệt thế hảo này?

Cẩn thận suy tư, không có kết quả, xem ra vẫn phải nhờ Công bộ Thượng Thư đến xem thôi, nghĩ như vậy, Ninh Tử Hàn cũng liền rời khỏi Tàng Thư Các.

Hắn chậm rãi tản bộ tới An Thúy trì, chỗ đó vẫn phủ ngập hoa sen,“Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh ngày hà hoa khác hồng.” (*) Người cũ thành thật không lừa ta.

(*) Nguyên văn câu này là 接天莲叶无穷碧,映日荷花别样红. Tạm dịch: Lá sen như chạm vào bầu trời xanh vô tận, hoa sen dưới ánh mặt trời hồng đến xinh đẹp.

Qua hồ sen là tới Phù Bích đình, trong đình có người đánh đàn, một khúc [ trường tương tư ] ai uyển động lòng người, Ninh Tử Hàn nhìn say mê bạch y người nọ theo gió tung bay, đã lâu lắm rồi, hắn chưa thấy y trầm tĩnh như vậy. Không có ánh mắt sắc bén, cũng không có ngôn từ châm chọc, cứ như vậy lẳng lặng ngồi, [trường tương tư ], người nào tương tư, tương tư người nào.

Ngay khi Ninh Tử Hàn đang thâm trầm nhìn Cố Vân Sương, thì y cũng nâng mắt, y cũng đã thấy Ninh Tử Hàn.

Ninh Tử Hàn cười cười, chuẩn bị đi đến Phù Bích đình, thì không ngờ một loạt ngân châm nhanh chóng hướng về hắn lao tới, Ninh Tử Hàn vội vàng cầm lấy táp vũ kiếm trong tay ra ngăn cản, những ngân châm kia lao tới tòa đình khác, cái đình kia cư nhiên  sụp đổ trong nháy mắt.

Ninh Tử Hàn không thể tin nhìn Cố Vân Sương, ngươi thế nhưng lại muốn hạ sát thủ ta?

Cố Vân Sương phi thân ra, kiếm trong tay Vân Sương hướng tới Ninh Tử Hàn mà đâm, không lưu lại một con đường sống.

Chung quanh thị vệ lập tức xuất hiện hô hộ giá, nhưng Cố Vân Sương không chút nào để ý.

Ninh Tử Hàn sợ đả thương Cố Vân Sương, lập tức hô lớn,“Đều lui ra cho trẫm”

Vất vả tiếp được một kiếm của Cố Vân Sương, ánh mắt Ninh Tử Hàn hiện lên đau thương không dứt,“Vân Sương, tại sao?”

Cố Vân Sương lạnh lùng cười,“Vì sao à? Ngươi thế nhưng lại hỏi ta vì sao? Ngươi vì cái gì không để phụ thân ta trực tiếp đi diệt Bắc bang, ngươi vẫn là kiêng kị thế lực của cha ta có đúng hay không? Ta nghĩ ngươi là minh quân, nhưng hóa ra ngươi cũng cùng Tống Cao Tông Triệu Cấu giống nhau, vậy ngươi có phải muốn lúc cha ta khải hoàn về triều thì giết hắn?”

Ninh Tử Hàn híp mắt lại,“là ai nói cho ngươi?”

Cố Vân Sương dừng thế tấn công,“Đều là chính tai ta nghe.”

Ánh mắt Ninh Tử Hàn chợt lóe lên hàn khí,“Hậu cung không được tham gia vào chính sự ngươi không biết sao?”

Cố Vân Sương thần sắc càng đáng sợ,“Ta mà không nghe, thì có khi Cố gia ta đây chết như thế nào ta đều không biết.”

Ninh Tử Hàn cười khổ một tiếng,“Hóa ra trong mắt Cố Vân Sương ngươi, ta chính là một quân vương ích kỉ như vậy, Cố Vân Sương, ngươi là người mà cuộc đời này ta yêu nhất, là người ta đặt vào tâm can mà đau sủng, ta sao lại nỡ thương tổn ngươi, thương tổn người nhà của ngươi?”

Cố Vân Sương cười lạnh một tiếng,“Đừng nói yêu với ta, đế vương chính là đế vương, giang sơn đương nhiên quan trọng hơn ta.”

Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu,“Cố Vân Sương, ngươi trong lòng ta, so giang sơn còn quan trọng hơn. Ta sở dĩ bảo phụ thân ngươi khải hoàn về triều, là vì nguyên nhân khách quan hạn chế, trận chiến này chết chóc bị thương quá nhiều,ta không muốn lại có thêm người thương vong.”

Cố Vân Sương thần sắc đột nhiên trở nên nghiền ngẫm,“Tính mạng của những người đó cùng ngươi có quan hệ gì đâu? Ngươi chính là muốn tước thế lực của Cố gia ta, củng cố địa vị của ngươi.”

Ninh Tử Hàn đột nhiên có cảm giác, hồ sen này đều đang cười nhạo chính mình, tuy rằng biết Cố Vân Sương bị thất tâm cổ mê hoặc tâm trí, nhưng lúc này đây, Ninh Tử Hàn thật sự cảm thấy một loại bi ai và cảm giác vô lực tới cùng cực.

“Nếu ngươi đã cho rằng như vậy, vậy thì liền động thủ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi