LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Bận rộn xong hôn sự của Ninh Tử Đồng, lại tiễn Thác Bạt Cực về Bắc bang, cũng đã đến đầu tháng mười, Cố Vân Sương sắp sinh rồi, ban đầu cái bụng chỉ là hơi hơi lộ ra thôi nhưng hiện tại đã thấy rõ rệt. Mỗi ngày trừ khi vào triều, Ninh Tử Hàn cơ hồ là một tấc cũng không rời y, ngay cả tấu chương cũng đều phê ở Vị Ương trong cung.

Mấy ngày nay, mắt cá chân và cẳng chân của Cố Vân Sương đều bắt đầu phù thũng, ban đêm còn thường xuyên rút gân, Ninh Tử Hàn tự mình mát xa chườm nóng cho y, bấy giờ mới hơi tốt hơn một chút. Ninh Tử Hàn đau lòng, nhưng thái y nói đây là triệu chứng bình thường, cũng không có phương pháp gì có thể trị được tận gốc.

Cho nên mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, Ninh Tử Hàn đều sẽ ghé vào bụng Cố Vân Sương, nói,“Nhi tử, đừng bắt nạt phụ hậu của ngươi, nhi tử, ngươi phải ngoan ngoãn.”

Cố Vân Sương đối với hành động này của hắn thì vô cùng buồn cười,“Hài tử mới nhỏ như vậy, ngươi nghĩ nó có thể nghe hiểu lời ngươi nói sao?”

Ninh Tử Hàn ngẩng đầu nói,“Ta đây đang cùng con trao đổi tình phụ tử.”

Cố Vân Sương cũng liền không nói gì nữa, nhưng Ninh Tử Hàn ngay cả lên giường rồi cũng còn đỡ y, này cũng quá cẩn thận rồi. Đối với hành động này của hắn, Cố Vân Sương tuy rằng hưởng thụ, thế nhưng chung quy vẫn là không  quen, thỉnh thoảng y cũng sẽ nói cho Ninh Tử Hàn,“Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, không cần cả ngày ở cùng ta. Ngươi quên ta còn có võ công, ta đâu có yếu như vậy.”

Ninh Tử Hàn vẫn là không muốn buông tay ra,“Ta biết ngươi võ công cao, nhưng ngươi hiện tại toàn bộ chân đều đã phù thũng, mỗi đêm còn bị rút gân, như thế làm sao ta có thể yên tâm được.”

Cố Vân Sương thở dài,“Ngươi luôn luôn bao biện như vậy, còn nói đến đúng lý hợp tình.”

Ninh Tử Hàn nhíu mày,“Chính ngươi không muốn để cho người khác đến hầu hạ ngươi, ta đây cũng đành phải đến hầu hạ ngươi vậy, hoàng hậu của ta.”

Cố Vân Sương quay đầu lại nói,“Ta không biết rằng hóa ra vua của một nước mỗi ngày lại thanh nhàn như vậy, không cần xử lý quốc gia đại sự, ở cạnh ta là đủ rồi.”

Cho rằng Ninh Tử Hàn ít nhất sẽ nghe lời mình nói, lại không nghĩ rằng Ninh Tử Hàn cư nhiên nằm sấp xuống bên cạnh mình, bên tai nhẹ nhàng nói một câu,“Ngươi chính là quốc gia đại sự của ta.”

Tất nhiên Ninh Tử Hàn lại thấy vành tai hoàng hậu nhà mình hồng hồng.

Cứ như vậy ngày qua ngày, tới tháng mười hai bắt đầu có tuyết rơi, nhưng Vị Ương cung lại là chỗ cực hợp lí, bên trong vẫn ấm áp như xuân. Ninh Tử Hàn ôm Cố Vân Sương đứng ở cửa sổ ngắm tuyết, nhưng cảm giác ngắm tuyết trong phòng tóm lại vẫn không bằng ngắm tuyết bên ngoài. Chỉ là ngoài trời thật sự rất lạnh, Ninh Tử Hàn cũng không thể cho Cố Vân Sương ra ngoài chịu lạnh, Cố Vân Sương cũng biết thân thể như này quả thật đi ra ngoài thì không tốt, cho nên cũng liền không có xin ra ngoài ngắm tuyết.

Thế nhưng sự chờ đợi bên trong ánh mắt Cố Vân Sương vẫn rất rõ ràng, Ninh Tử Hàn nói,“Có phải muốn đi ra ngoài ngắm tuyết không?”

Cố Vân Sương thành thực gật gật đầu, Ninh Tử Hàn sủng nịch cười cười,“Bên ngoài rất lạnh, chúng ta ra phía sau Vị Ương cung xem cũng được. Đợi lát nữa đi, ta đi lấy cho ngươi cái áo khoác.”

Ninh Tử Hàn mang áo khoác tới, tỉ mỉ đeo dây lưng cho Cố Vân Sương, sau đó mới kéo tay y ra cửa.

Ninh Tử Hàn dắt Cố Vân Sương tới nơi mà lần trước hai người đã khắc chữ, hắn gạt đi bông tuyết trên vai y, nói,“Còn nhớ rõ lần trước tại đây chúng ta đã khắc chữ ở đây không?”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Chỉ tiếc ta hiện tại không thể múa kiếm, cũng không thể uống rượu.”

Ninh Tử Hàn không có tiếp lời y, chỉ là thản nhiên nói,“Bạch y giai nhân cẩm y hữu, triều tắc đồng ca mộ đồng rượu.”

Cố Vân Sương quay đầu lại nhìn Ninh Tử Hàn, Ninh Tử Hàn nói tiếp,“Vân Sương, ta sẽ để ngươi trải qua những ngày như vậy.” Trong giọng nói kiên định, trong ánh mắt quang mang khiến Cố Vân Sương trong nháy mắt thất thần. Tuy rằng y một lòng muốn về Giang Nam, tuy rằng y cũng từng nghĩ tới rời xa hoàng cung một thời gian, theo đuổi cuộc sống bình dị là điều mong muốn nhất. Thế nhưng, giờ khắc này, y lại không muốn rời đi, người trước mắt là người tôn quý nhất thiên hạ, lại nguyện ý vì y mà trải qua sinh hoạt dân dã, vậy thì y còn cái gì để bất mãn.

Ngay khi Cố Vân Sương đang thất thần, một cảm giác đau đớn khiến y bừng tỉnh, đau đớn như này dạo đây cũng thường gặp phải, thế nhưng cũng không kịch liệt như vậy, cho nên Cố Vân Sương cũng không định kể cho Ninh Tử Hàn. Ninh Tử Hàn xoay người thấy Cố Vân Sương sắc mặt không tốt lắm, vội vàng hỏi,“Làm sao, không thoải mái à?”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu nói,“Không sao.”

Nhưng vừa dứt lời, lại là một đợt đau đớn đánh tới, lúc này đây đến cực kỳ mãnh liệt, khiến Cố Vân Sương không thể không gập eo, sắc mặt y lập tức trở nên tái nhợt. Ninh Tử Hàn thấy Cố Vân Sương không khỏe, liền không lằng nhằng mà trực tiếp đem người ôm lên chạy về nội điện, một bên chạy một bên quát nội thị bên cạnh “Nhanh đi truyền Thái y!”

Ninh Tử Hàn nhẹ nhàng đem Cố Vân Sương đặt trên giường, tay vẫn gắt gao nắm lấy tay Cố Vân Sương, miệng vẫn lải nhải nhắc,“Không có việc gì, không có việc gì, sẽ sớm tốt thôi.”

Thái y rất nhanh liền đến, lần này trừ Tô Hoàn ra còn có một thái y họ Lí lớn tuổi.

Tô Hoàn bắt mạch cho Vân Sương, vẻ mặt nghiêm túc nói với Ninh Tử Hàn,“Thỉnh Hoàng Thượng trước tiên cứ đi ra ngoài, hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi.”

Ninh Tử Hàn ngay cả đầu cũng không có nâng lên, một bàn tay vẫn đang giúp Cố Vân Sương gạt đi sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, nhìn Cố Vân Sương bởi vì đau đớn mà nhíu chặt mày, đau lòng vô cùng.

Tô Hoàn lặp lại một lần, Ninh Tử Hàn chỉ là nhẹ nhàng nói,“Trẫm không ra ngoài, trẫm muốn ở nơi này với y.”

Lúc này Cố Vân Sương mở mắt, thanh âm suy yếu không thể nghe thấy,“Hoàng Thượng, ngươi…… Trước tiên cứ ra ngoài đi.”

Ninh Tử Hàn vẫn lắc đầu,“Ta ở trong này cùng ngươi, ta muốn tận mắt chứng kiến con của chúng ta ra đời.”

Cố Vân Sương đã hoàn toàn không còn khí lực để nói, huống chi chuyện Ninh Tử Hàn ở bên cũng coi như là một loại cổ vũ, Tô Hoàn thấy Ninh Tử Hàn nhất quyết muốn ở lại, cũng liền không nói gì nữa.

Lúc này bà đỡ cũng đã chạy tới Vị Ương cung, nước ấm, kéo, mấy đồ tất yếu này nọ đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

Cường liệt đau quặn từng cơn, ngay cả Cố Vân Sương từng tôi luyện qua đao kiếm cũng không khỏi than lên, chỉ là không muốn để người khác nghe thấy âm thanh xấu hổ này, cho nên y vẫn luôn cắn môi dưới. Chỉ là cảm giác đau đớn khi sinh hài tử này lần lượt phá tan lý trí, Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương đã bị chính y cắn chảy máu môi dưới, đau lòng tột đỉnh, Cố Vân Sương theo từng cơn đau mà nắm tay hắn ngày càng chặt, ngay cả chính hắn dường như cũng cảm nhận được loại thống khổ này.

Nhìn Cố Vân Sương ẩn nhẫn, Ninh Tử Hàn bèn cúi đầu nhẹ nhàng nói với y,“Vân Sương, đau thì kêu lên đi, đừng chịu đựng.” Ngữ khí so với bình thường còn ôn nhu hơn.

Thần trí của Cố Vân Sương đã sớm bị kịch liệt thống khổ lúc này đánh tan rã, giọng nói của Ninh Tử Hàn phảng phất như không trung, nghe không rõ ràng.

Thống khổ giằng co ước chừng một nén nhang, bà đỡ liền kiểm tra một chút hạ thân Cố Vân Sương, nói với bên cạnh cung nữ  “Có thể sinh rồi, hiện tại cho hoàng hậu nương nương uống thuốc trợ sản.”

Tô Hoàn cúi  xuống nói với Cố Vân Sương,“Kế tiếp sẽ càng đau hơn bây giờ, hoàng hậu nương nương phải kiên trì nhé.”

Ninh Tử Hàn ở bên cạnh gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, không khỏi rống lớn,“Sao còn chưa tốt hơn!”

Tô Hoàn ở bên cạnh nói,“Vừa rồi hoàng hậu nương nương chưa vỡ ối, sản đạo chưa mở ra, hiện tại mới là chính thức bắt đầu sinh. Hoàng Thượng đừng vội, hoàng hậu nương nương thân mình khoẻ mạnh, thời gian mang thai được bảo vệ sức khoẻ rất tốt, tiểu hoàng tử rất nhanh sẽ sinh ra thôi.”

Cố Vân Sương nghe không rõ đối thoại của bọn họ, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như đang đảo lộn. Đau đớn phảng phất không có giới hạn, hài tử trong bụng giãy dụa muốn ra đi, nhưng lại vẫn chưa thấy ló đầu.

Ngay khi Cố Vân Sương tuowngrr chừng mình sắp bị hành hạn cho tới chết thì giữa hai chân tựa hồ có cái gì đó trượt xuống, sau đó Cố Vân Sương liền bởi vì thần kinh buộc chặt một thời gian dài, hiện tại đột nhiên trầm tĩnh lại mà hôn mê bất tỉnh.

Ninh Tử Hàn cũng rốt cuộc bị tiếng khóc nỉ non rõ to này làm cho tỉnh lại, còn không kịp đi xem Lân nhi, hắn liền thấy Cố Vân Sương nhắm chặt mắt, hơi thở mỏng manh, hắn sợ tới mức nhanh chóng gọi Tô Hoàn.

Tô hoàn nhìn Cố Vân Sương, lại bắt mạch cho y, sau đó mới nói với Ninh Tử Hàn.“Hoàng Thượng không cần lo lắng, hoàng hậu nương nương chỉ là bởi vì quá mệt mỏi mà ngất đi thôi.”

Ninh Tử Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Hoàn,“Y thật sự không có việc gì đi, nếu y có mệnh hệ gì, trẫm sẽ chỉ hỏi tội ngươi.”

Tô Hoàn vội vàng đáp ứng, lúc này cung nữ ôm tiểu hoàng tử vừa sinh ra lại đây,“Chúc mừng Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương sinh ra một vị tiểu hoàng tử.”

Ninh Tử Hàn biết Cố Vân Sương không có vấn đề gì lớn, liền tiếp nhận hài tử trong tã lót, hài tử đã được tắm sạch sẽ, chỉ là hai tay đỏ đỏ, mặt mày nhíu chặt thật sự là thấy xấu xí.

Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày, Tô Hoàn nhìn ra tâm sự của hắn, liền vội vàng lên tiếng nói,“Hoàng Thượng, hài tử mới sinh đều như này, lớn hơn chút nẩy nở liền xinh đẹp.”

Ninh Tử Hàn lúc này mới yên lòng, nhìn người đang ngủ say Cố Vân Sương, lại cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng, Ninh Tử Hàn thật sự cảm giác chính mình tâm đều thỏa mãn.

Ngủ đủ một đêm, Cố Vân Sương mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy mành giường quen thuộc, tay theo thói quen mò lên bụng, một mảnh bằng phẳng. Tâm tư y lập tức liền sáng tỏ, Cố Vân Sương vội vàng quay đầu, Ninh Tử Hàn đang nằm sấp bên giường.

Nghe động tĩnh, Ninh Tử Hàn liền mở mắt, nhìn thấy Cố Vân Sương đã tỉnh, hắn liền vội vàng kêu Tô Hoànvẫn đang canh giữ ở ngoài điện tiến vào.

Cẩn thận chẩn đoán, Tô Hoàn nói,“Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương thân mình khôi phục rất tốt, chú ý nghỉ ngơi, ít ngày nữa là có thể khôi phục bình thường.”

Nghe Tô Hoàn nói vậy, Ninh Tử Hàn mới xem như triệt để yên lòng, nhớ tới Cố Vân Sương từ ngày hôm qua liền chưa được ăn cơm, hắn liền lập tức phân phó người nấu ót cháo măng.

Tô Hoàn thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, liền vội vàng cáo lui, hai ngày nay hắn cũng thật mệt muốn chết rồi.

Sau khiTô Hoàn đi, Ninh Tử Hàn gạt sợi tóc nghịch ngợm trên trán Cố Vân Sương ra,ngữ khí ôn nhu hỏi,“Còn khó chịu không?”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu, lập tức hỏi,“Hài tử đâu? Ôm đến cho ta xem xem.”

Cung nữ đứng bên cạnh nghe vậy liền vội vàng đem hài tử ôm lại đây vững vàng đặt vào lòng Cố Vân Sương. Thân thể mềm mềm, khuôn mặt hồng hồng, mới sinh mà khuôn mặt tuấn tú ngày càng rõ, càng ngày càng đẹp trai.

Cố Vân Sương thật cẩn thận ôm lấy hài tử, đây chính là hài tử mà y đã tình nguyện mang thai chín tháng mười ngày để sinh ra. Ngón tay nhẹ nhàng điểm nhẹ lên mặt hài tử, Cố Vân Sương đột nhiên cảm thấy bao nhiêu khổ cực của mình đều xứng đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi