LÃO BÀ KẾT HÔN SAO


Hô hấp nóng như thiêu đốt phun vào môi và mặt nàng, cảm giác ngứa ngáy giống như lông vũ lướt qua, Ôn Ninh nâng cằm lên, không khỏi rên rỉ một tiếng.

"Ninh Ninh..."
"Được không?"
Khi Cố Trì Khê hỏi một câu, liền hôn lên môi nàng một cái, nụ hôn dày đặc rơi xuống như mưa.

Thật ôn nhu, thật cẩn thận, giống như khi nàng còn nhỏ ôm nhỏ vào lòng, ôn thanh dỗ dành.

Một bóng đen cao lớn trên đỉnh đầu che khuất ánh sáng, Ôn Ninh nhắm mắt lại, cả người như rơi vào biển lửa, cổ họng truyền đến đau rát, kêu không ra tiếng, hai tay cũng không khỏi đỡ vai Cố Trì Khê, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.

Nàng thật không biết cố gắng.

Bảy năm qua, người nàng chán ghét nhất là Cố Trì Khê, người nàng nhớ nhất cũng là Cố Trì Khê, mỗi khi cảm thấy không sống nổi nữa, nàng sẽ nhớ về tuổi thơ của mình, nhớ nhung khoảng thời gian hạnh phúc đó.

Nàng trân trọng những kỷ niệm trong hộp báu, lúc khổ sở lại lấy ra nếm thử, mong chờ một ngày Cố Trì Khê trở về đứng trước mặt nàng, để nàng hung hăng đánh mắng cô mới hả giận.

Nhưng mà, khi Cố Trì Khê thực sự xuất hiện trước mắt nàng, nàng không muốn mắng hay đánh cô, chỉ muốn ôm cô mà khóc.

Đêm đó nàng cũng khóc.

Vừa khóc, vừa cuộn mình trong xoáy nước, móng tay cào vai Cố Trì Khê ra máu, nàng cắn vào nơi đó, hằn lên hàng dấu răng.

Nếu như khi đó chỉ đơn giản là trút giận thì hiện tại hoàn toàn phức tạp, nàng không thể nói rõ nàng là thái độ gì, có lúc kiên quyết vạch ra rõ ràng, có lúc lại có chút luyến tiếc.

Cuối cùng, nàng trở nên mặt lạnh cường ngạnh, nhưng lại bị đối phương lấy nhu thắng cương đánh cho tan nát, muốn tha thứ lại không cam lòng.

Giống như một con ếch bị đặt trong nước sôi.

"Ninh Ninh..."
Cố Trì Khê nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt nàng, hoảng sợ giơ ngón tay cái cẩn thận lau đi cho nàng: "Đừng khóc, không muốn cũng không sao, tôi không ép em."
Ôn Ninh đẩy cô ra ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe hung ác nhìn chằm chằm.

Giống như một con mèo con xù lông.

Nhìn thì có vẻ uy nghiêm nhưng thực ra rất dễ bị tổn thương.

Cố Trì Khê cúi đầu nhịn cười, trầm mặc một lát, ngón trỏ cùng ngón giữa làm như ra bộ dáng tiểu nhân, lặng lẽ giữ ở bên tay Ôn Ninh, câu ngón út của nàng ra, nhẹ nhàng kéo lại.

Ôn Ninh chớp chớp mắt, lập tức mềm nhũn, "Ngủ."
Nàng vừa định đi, Cố Trì Khê lại đi tới, ôm lấy eo nàng, "Chờ đã, chuyện tuyển dụng vừa rồi tôi còn chưa nói xong."
Ôn Ninh có lợi thế về chiều cao, sức lực cũng không yếu, nhưng một khi ở trong tay Cố Trì Khê, nàng giống như một miếng bột mềm, nhào qua nhào lại, ôm ôm ấp ấp, xoa thành hình dạng theo ý muốn.

"Đã gần mười hai giờ rồi, chị không đi ngủ sao? Ngày mai không đi làm sao?" Ôn Ninh tức giận nhéo tay cô, móng tay còn chưa cắm vào, lực đã mềm đi, giống như đang gãi ngứa cho người ta vậy.

Cố Trì Khê dụi chóp mũi vào tóc nàng, ôn nhu nói: "Không buồn ngủ, giải quyết chuyện của vợ trước."
Nói xong, cô ngáp một cái.

Ôn Ninh nhất thời nhịn không được cười ra tiếng: "Còn nói không buồn ngủ ha ha ha ——"
Sau khi cười xong, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chua xót khó hiểu, nàng tránh ánh mắt ẩn ẩn đưa tình của Cố Trì Khê, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Biểu muội của tôi nghĩ làm tiếp viên hàng không quá tốt đẹp, nếu em ấy muốn thì nhất định phải phỏng vấn công bằng như những cuộc phỏng vấn khác.


Phải cho em ấy biết bát cơm này không ngon cũng không dễ dàng như vậy, miễn không để em ấy cho rằng có người chống lưng cho mình, nếu sau này gặp phải chuyện gì đối với em ấy cũng không tốt."
Nàng tựa vào trong ngực Cố Trì Khê, cảm thấy khá thoải mái.

“Tỷ tỷ em quá nghiêm khắc rồi.” Cố Trì Khế cười nhéo nhéo chóp mũi nàng.

"Mặc dù cũng có lý, nhưng dù sao cũng là người trong nhà, không cần nghiêm khắc như vậy."
Khi Ôn Ninh nghe thấy "người trong nhà", nàng theo bản năng nói: "Đó là em gái của tôi, không phải em gái của chị."
"Em gái của vợ tôi chính là em gái của tôi." Cố Trì Khê sửa đúng.

"..."
Hôn nhân là chuyện kết hợp của hai gia đình, đột nhiên Ôn Ninh giống như cảm nhận được sự tồn tại của tình cảm gia đình, nghĩ đến cha mẹ đã qua đời nhiều năm, trong lòng nàng có chút xúc động.

Nàng rũ mắt chuyển đề tài: "Nhưng hiện tại công ty cũng không thiếu người, nói như vậy cũng vô nghĩa, để em ấy thử chỗ khác đi."
"Đặt ở bên ngoài không sợ em gái bị khi dễ sao?"
Trước kia Ôn Ninh là một tiểu bảo bối, được cha mẹ nuông chiều, được tỷ tỷ dỗ dành, nói lời nàykhông phải là tát vào mặt nàng mà là sau khi trải qua quá nhiều chuyện trong thời gian ngắn, tâm thái cũng có chút thay đổi.

Nghĩ đến những thống khổ mấy năm qua, nàng lại cảm thấy ủy khuất, thở dài.

Cố Trì Khê không ủng hộ, giống như Ôn Ninh là ưu tiên hàng đầu trong lòng cô, cô bất chấp mọi khó khăn cũng phải để Ôn Ninh dưới mũi mình, có cô bảo hộ, cô mới có thể thoải mái vô ưu vô lo.

Cô nghiêng đầu hôn lên trán Ôn Ninh, vuốt mái tóc của nàng: "Em có ảnh của em ấy không? Cho tôi xem trước."
"……Có."
Ôn Ninh thoát khỏi vòng tay của cô, tới giường tìm điện thoại.

Nhìn thấy ở cuối giường, thiếu chút nữa ngã xuống.

Nàng mở WeChat của biểu muội ra, trong đó có đầy những bức ảnh tự sướng cùng ảnh ăn uống, rồi bấm ngẫu nhiên hai bức ảnh cho Cố Trì Khê xem.

Tiểu cô nương tương đối xinh đẹp, hai lúm đồng tiền nhỏ là điểm cộng, có thể được coi là loại hình nổi bật trong người bình thường.

Cố Trì Khê cẩn thận nhìn một lúc rồi hỏi: "Còn thông tin cơ bản thì sao? Chiều cao, trình độ học vấn, trình độ tiếng Anh hoặc chứng chỉ ngôn ngữ phụ."
“1m66, cử nhân, năm nay tốt nghiệp, tiếng Anh hình như là CET-4, hẳn là không có ngôn ngữ khác.” Ôn Ninh thành thật nói, cảm thấy mình như bán đồ ăn, cân bán biểu muội mình.

Nàng đặt điện thoại sang một bên, theo thói quen dựa vào trên người Cố Trì Khê.

Thật mềm mại.

Cố Trì Khê nhắm mắt lại, cọ chóp mũi vào tóc trên đầu, lẩm bẩm nói: "Nếu căn cứ Giang Thành thuận lợi thăng tiến, cuối năm sẽ có tuyển giao tiếp, nếu không muốn thì đi nơi khác, để bộ phận khoang hành khách sắp xếp riêng cho em ấy một buổi phỏng vấn, nếu không đuổi kịp đợt huấn luyện này cũng có thể tổ chức riêng.”
“Không cần cồng kềnh như vậy…” Ôn Ninh nghe vậy liền choáng váng đầu óc, sợ mình thiếu nợ người này, sẽ dây dưa không rõ.

"A--"
Cố Trì Khê nặng nề cắn vào môi nàng, giống như đang trừng phạt, sau đó thở dài: “Ninh Ninh, đừng cảm thấy em nợ tôi cái gì, là tôi nợ em.” Thanh âm khàn khàn của cô có chút run rẩy.

Khuôn mặt Ôn Ninh phản chiếu trong con ngươi lấp lánh nước.

Ôn Ninh hoảng sợ quay mặt đi, nói: "Nên đi ngủ rồi."
Nàng giãy giụa vặn vẹo thân thể, Cố Trì Khê luyến tiếc không buông, càng ôm chặt hơn, môi dán vào tai nàng, cắn vành tai nàng, vừa m*t vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Mấy ngày nay tôi luôn gặp ác mộng, không ngủ được, nếu em ngủ ở bên tỷ tỷ liền sẽ không gặp nữa, được không? Nghe lời..."
Vành tai bị bao phủ bởi hơi ẩm nóng bỏng, Ôn Ninh không ngừng run rẩy, đột nhiên mất đi sức lực, ngã vào trong ngực Cố Trì Khê.

"Ninh Ninh."
"Tỷ tỷ rất nhớ em."

"Tôi hứa sẽ không lộn xộn."
"Chỉ một đêm thôi."
"Ngoan."
Cố Trì Khê biết rõ điểm yếu của Ôn Ninh nên cố hết sức hống, hống lại hống, xúc động trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, giống như quay trở lại thời điểm Ôn Ninh mới học trung học.

Ôn Ninh mười lăm tuổi được cô mơ ước.

Cho nên, cô đã sớm có tâm tư.

Tiểu Ninh Bảo còn ngây ngốc, đi theo phía sau tỷ tỷ, hai người không chút e dè mà cùng nhau tắm.

Nhớ tới chỉ có chua xót.

Ôn Ninh nhịn không được nữa, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, thỏa hiệp nói: "Chờ đã, chờ tôi đi lấy quần dài ——"
“Mặc đồ của tỷ tỷ đi.” Cố Trì Khê nhịn xuống, sợ nàng lên lầu sẽ đổi ý.

Rũ mắt quét qua, chất liệu vải bông trắng tinh không che hết mông, có chút đáng yêu.

Ôn Ninh: "..."
Khi màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết đã leo lên ngọn cây.

Phòng ngủ tối đen như mực, điều hòa chậm rãi thổi gió lạnh, Ôn Ninh cuộn mình trong chăn, mặc quần ngủ dài của Cố Trì Khê, bị người phía sau ôm như gà con, yên lặng hít thở đều đều.

Các trường cao đẳng và đại học lớn lần lượt khai giảng, mở ra một đợt cao điểm lưu lượng hành khách khác.

Đã có phán quyết về sự cố chuyến bay DC5068.

Nam nhân trung niên đánh Ôn Ninh trên máy bay đã đăng tải lên mạng thư xin lỗi, xin lỗi Ôn Ninh và hãng hàng không Hoàn Á, không biết bị ép bồi thường hay tự nguyện nhưng người ăn dưa lại thích xem náo nhiệt, đặc biệt là những pha tát ngược vào mặt, chưa đến nửa ngày đã lọt vào top ba.

Vòng hàng không dân dụng yên bình trở nên náo nhiệt.

[Công ty nhà người ta, lãnh đạo nhà người ta]
[Trong lòng tôi không dao động, thậm chí còn muốn đổi nghề...]
[Tỉnh tỉnh, đây là cơ trưởng, nếu muốn đổi thành tiếp viên hàng không, đã sớm phạt tiền cùng trừ điểm, mạnh mẽ nhận lỗi]
Bình luận không ngừng trong khu vực tin nhắn của diễn đàn lớn.

Hai ngày tiếp theo, luôn có thể thấy một nam nhân trung niên lảng vảng trước cổng công ty, tay xách một chiếc túi vải lớn, khuôn mặt lo lắng cùng hốc hác.

Nhân viên bảo vệ đuổi hắn đi không được, khi biết muốn xin lỗi cơ trưởng DC5068 thì đưa hắn đến quầy lễ tân, yêu cầu bộ phận bay thông báo.

Ôn Ninh vừa ra khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của trợ lý giám sát, bảo nàng sau khi về công ty thì trực tiếp đến phòng họp số 1.

Chính phòng họp số 1 ngày hôm đó suýt ấn đầu nàng nhận sai.

Trợ lý không nói chi tiết, nàng cũng không thể hỏi nhiều hơn, chỉ có thể thầm suy đoán.

Không giống như lần trước, lần này nàng không hề cảm thấy căng thẳng, biết không ai có thể ép buộc nàng làm bất cứ điều gì ngay cả khi đó là chuyện xấu, nàng tràn đầy tự tin.

Đến công ty, Ôn Ninh trước tiên đến bộ phận giao tài liệu, sau đó mới vào phòng họp.

Bên trong là quản lý mới của bộ phận bay, Đàm Giai đến đây thay mặt Cố Trì Khê, hai nhân viên bảo vệ và...!nam nhân trung niên đã đánh nàng trên máy bay.

Nam nhân đang dựa vào bàn, cốc giấy trước mặt đã đầy một nửa nước, hắn khom người, vẻ mặt uể oải, vừa thấy Ôn Ninh đi vào, lập tức hướng về phía nàng quỳ xuống.

Ôn Ninh giật mình lùi lại.

Những người khác ngây người nhìn nhau.

"Cơ trưởng, thực xin lỗi...!Tôi không nên đánh cô, tôi biết mình sai rồi...!Xin thứ lỗi, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy..."
Hắn quỳ xuống trước mặt Ôn Ninh, vừa nói vừa dập đầu, trán đập mạnh xuống đất.

Ai cũng bất ngờ.

Người này lảng vảng trước cổng công ty hai ba ngày, nói muốn xin lỗi cơ trưởng, nếu không sẽ không rời đi, Hàn quản lý lo lắng hắn gặp Ôn Ninh sẽ làm chuyện bạo lực nên đã báo cáo vấn đề với cảnh sát, còn để hai nhân viên bảo vệ vào để đề phòng.

Không nghĩ tới --
"Tôi...!ngày đó tôi làm bậy, tôi thật biết sai rồi, tôi chỉ là nợ..." Nam nhân giơ tay tát chính mình mấy cái.

"Nếu không ngài đánh tôi một cái đi, tùy tiện đánh,..."
Vừa nói, hắn vừa định nắm lấy tay Ôn Ninh, nhưng bảo vệ đã chạy tới giữ hắn xuống, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, vùng vẫy ra sức đánh cho Ôn Ninh đánh một cái, giọng nói thô bạo.

Hắn chỉ muốn đấu tranh để được tha thứ, không bồi thường hoặc bồi thường ít hơn.

Ôn Ninh hoàn hồn lại, mới đầu còn có chút mềm lòng, nhưng nghĩ lại chỉ cảm thấy ghê tởm, nhìn nam nhân kia, bình tĩnh nói: "Tòa án quyết định ông trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, còn lại không liên quan tới tôi."
Nực cười.

Nếu lúc này nàng mềm lòng tha thứ, chẳng phải là tát vào mặt Cố Trì Khê sao? Hơn nữa, người kiện người này là công ty chứ không phải nàng, cho nên nàng có tha thứ cũng vô ích, Cố Trì Khê sẽ là người đầu tiên không buông tha.

Có người đỡ hắn, nhướng mày, chà đạp loại người này trên mặt đất.

Thực sảng khoái.

"Tôi bán nhà cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy...!cô đây là muốn đẩy người vào chỗ chết...!trời ơi..."
Hắn kêu gào lên khóc, giống như một con bọ xấu xí quằn quại trên mặt đất, thấy Ôn Ninh không nhúc nhích, đột nhiên đứng dậy, "Cô muốn bức chết tôi đúng không? Hiện tại tôi liền từ chỗ này nhảy xuống, chết trước cửa công ty của các người! Cho các người mang danh bức chết một mạng người!"
Nói xong, hắn thò người về phía cửa sổ.

Bảo vệ vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, Đàm Giai im lặng nãy giờ liền lên tiếng.

"Đừng ngăn ông ta."
"?"
"Muốn nhảy thì nhảy đi, tòa nhà công ty mỗi một góc đều có camera giám sát, hôm nay nhảy xuống, ngày mai sẽ lên tin tức, đến lúc đó sẽ chỉ có ông bịa đặt, trốn tránh trách nhiệm sau này, sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng tôi, vợ con ông vẫn phải trả tiền thay ông, ông tự quyết định đi."
Đàm Giai trầm mặt, khoanh tay, bộ dáng bình tĩnh.

Cô đại diện cho thái độ của Cố Trì Khê, tức là sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho hắn, bảo vệ Ôn Ninh đến cùng.

Nam nhân trung niên hai chân mềm nhũn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn về phía cửa sổ hé mở, ngay cả chui ra cũng không được chứ đừng nói là nhảy.

Kỳ thật hắn không muốn chết, cũng không dám chết.

Không khí trong phòng đông cứng lại.

Trầm mặc hồi lâu, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn nhổ nước bọt xuống đất, tức giận đi ra khỏi phòng họp.

Đàm Giai lập tức nói với bảo vệ: "Đuổi theo, đảm bảo ông ta không ở trong phạm vi của công ty."
Hai người gật đầu rồi đi theo.

Một mảnh im lặng.


Ôn Ninh nhìn Đàm Giai, lại nhìn Hàn quản lý, tâm tình có chút phức tạp, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hàn quản lý đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai nàng, ôn hòa nói: "Tập trung cho công việc cùng cuộc sống, đừng để bị ảnh hưởng."
"Vâng."
Hẳn là xem ánh mắt, sau sự cố lần trước, Lưu quản lý đã bị giáng chức, nhìn bề ngoài, sự cố được xử lý không đúng cách, nhưng giống như đằng sau còn có những nguyên nhân khác.

Nhìn thái độ của Đàm Gia lần này, lại nghĩ đến lão sư của Ôn Ninh là phó tổng bộ phận bay, nàng liền cảm thấy rõ ràng hơn một chút.

Nhìn thấu nhưng không nói.

“Đàm trợ lý, tôi đi trước.” Hắn gật đầu với Đàm Giai, rời khỏi phòng họp.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Ôn Ninh cảm thấy có chút không thoải mái, nàng luôn cảm thấy Đàm Giai biết mối quan hệ giữa nàng và Cố Trì Khê, ít nhất cũng tiếp thu quen biết của họ, hoặc là —— ái muội.

Thử hỏi trong ngày giông bão ai có thể để đại lão tổng rời dãy phòng rộng rãi mà chen chúc trong căn phòng đơn nhỏ bé?
Giúp trả lời điện thoại trong khi đối phương đang tắm...!
Quả thực lệnh người miên man bất định.

Ôn Ninh càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ vì bị nhìn thấu, hai gò má ửng hồng, hai bên tai nóng bừng.

“Ôn cơ trưởng,” Đàm Giai mỉm cười đi tới trước mặt nàng, “Cố tổng đang họp không thể rời đi nên bảo tôi tới, ý tứ của ngài ấy rất rõ ràng, chuyện này sau này sẽ không quấy rầy đến ngài nữa.”
Ôn Ninh bình tĩnh gật đầu: "Cảm ơn Đàm trợ lý."
"Không có gì."
Nói xong, cô đang muốn rời đi, Ôn Ninh đột nhiên gọi lại: "Chờ một chút —— "
"Sao ạ?"
"Cố tổng...!đang họp ở đâu vậy?"
“Phòng họp số 5,” Đàm Giai cười khó hiểu nói, “Muốn đi tới đó sao?”
Ôn Ninh lập tức lắc đầu: "Không có."
Nàng nói như vậy, nhưng khi Đàm Giai rời đi, nàng vẫn lén đi theo.

Phòng họp số 5 có vách kính hai lớp mờ, có tác dụng cách âm rất tốt, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của người ngồi bên trong.

Ôn Ninh trốn ở góc chéo, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Cố Trì Khê, nàng khom người, nín thở, giống như một tên trộm.

Nhưng nàng ở đây làm gì?
Nàng không thể vào, lại không có gì nói, cho nên cũng có thể về nhà, đợi ai kia.

Trong tầm mắt, Cố Trì Khê đang chăm chú cầm văn kiện, đôi mày đẹp rũ xuống, hàng mi mảnh khẽ run như cánh bướm, tóc dài ngang vai dày đen nhánh, cổ thon dài lãnh bạch, trân châu bên tai tai cuối cùng đã được đổi, thay bằng những viên kim cương lấp lánh.

Không phải lần đầu tiên nhìn lén.

Cô giống như đang lắng nghe cấp dưới nói, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra tức giận, đặt tập văn kiện xuống, cầm lên một thứ trông giống như biên lai.

Ôn Ninh nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Đột nhiên, Cố Trì Khê ném thứ gì đó lên bàn, nhìn lên.

Lúc này, cửa phòng họp mở ra, Trần thư ký từ bên trong đi ra.

Ôn Ninh vội lùi ra sau, dựa vào tường, tránh tầm mắt của Trần thư ký.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Cố Trì Khê từ bên trong truyền đến: "Báo cảnh sát."
Ôn Ninh giật mình cứng người.

Báo cảnh sát?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi