LÃO BÀ NỮ CƯỜNG CỦA TỔNG TÀI



Cô cẩn thanh quan sát vết máu trên người anh để xác định vị trí vết thương.

Đặt chiếc hộp y tế lên bàn cô lạnh giọng nói.

- Cởi áo ra đi.

Anh chẳng nói thêm một lời thừa thãi, cứ thế theo lời cô mà cởi áo của mình.

Từ áo vest, cà vạt cho đến áo sơ mi.

Chiếc áo sơ mi của anh vừa lìa khỏi thân người, vô đã hơi nheo mắt với vết thương của anh.

Vết thương này của anh cũng phải dài cỡ 7cm.

Nhưng cũng may được cái là không quá sâu, nếu không cô cũng không biết phải xử lý thế nào.

Cô thuần thục lấy ra bông và cồn y tế từ chiếc hộp, bắt đầu lau chùi và sát trùng cho vết thương.

Vừa làm vừa nói, như người đang phân tích.

- Chắc là vết thương này do chém sượt qua thôi nhỉ.

Nhìn những con dao mà bọn chúng cầm ban nãy, nếu mà chém trúng thật, cánh tay này của anh cũng thật sự khó nói trước ra sao.

- Cô cũng biết rõ quá nhỉ, cô học y sao?
- Không học chuyên ngành.

Chỉ tham gia một khóa kỹ năng cơ bản.

Tôi chỉ giúp anh xử lý, nhưng không thể khâu cho anh được.

Nếu không muốn thành sẹo lớn, anh vẫn nên đến bệnh viện.

- Không cần thiết đến bệnh viện, cô xử lý cho tôi là được rồi.

Không ai nói với ai câu nào.

Cô chuyên tâm xử lý vết thương cho anh, anh cũng không tiện làm phiền.

Chỉ đến khi đã xong xuôi cô mới lên tiếng.

- Đã xong.

Tôi hơi mệt, đi nghỉ trước.


Anh có thể nghỉ lại một đêm, hoặc rời đi nếu anh muốn.

Không kịp để anh đáp lại, cô đã nhanh chóng vào phòng mình và khóa trái cửa phòng.

Cô cần phải tắm rửa và nghỉ ngơi.

Nếu không, với tấm thân đã rã rời này, ngày mai chắc cô không thức giấc nổi mất.

Anh nhìn theo bóng lưng cô khuất thẳng sau cửa phòng mà lắc đầu: " Người phụ nữ này đúng chẳng có chút gì gọi là đề phòng.

Còn lại mình anh, anh đứng dậy đi một vòng, quan sát căn hộ của cô.

Đồ đạc tuy không có gì gọi là quá xa hoa và nhiều, nhưng mà vẫn đầy duy và tiện nghi.

Hơn nữa, còn được sắp xếp ngăn nắp và dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Bước chân anh khựng lại, đôi mắt tập trung vào một khung ảnh nhỏ đang được đặt ngay gần chiếc kệ ti vi.

Đích xác mà nói đấy chính là bức hình của cô gái vừa rồi đã giúp anh.

Chỉ khác mỗi điều, cô gái trong hình cười thật rực rỡ.

Nụ cười cô như có nắng, có sức hút, thôi miên anh cũng bị cuốn vào nụ cười đó.

" Cạch"
Cánh cửa phòng của Đoạn Thanh Vy một lần nữa được mở ra.

Như sợ cô hiểu lầm mình đang có ý định xấu, anh chủ động lên tiếng giải thích trước.

- Tôi chỉ muốn tham quan một vòng căn hộ của cô.

Nhưng cô đừng lo, tôi không có ý xấu.

Cô không vội đáp lại lời anh mà đi thẳng đến sofa, đặt một chiếc chăn mỏng xuống ghế.

Trên người cô bây giờ là một bộ pijama rộng rãi thoải mái.

Có lẽ cô đã tắm và thay đồ trước đó.

Cô khẽ lắc đầu ra hiệu vào chiếc chăn vừa đặt xuống ghế rồi mới lên tiếng nói với anh.

- Tùy anh.

Muốn xem gì thì xem.

Đã xác định cho anh ở lại cũng không tránh được.

Chăn tôi để đó, nếu ở lại anh có thể dùng.

- Cảm ơn cô.

Tôi có thể biết tên cô không? Tôi sẽ trả ơn cô, tôi không muốn nợ ai điều gì.

- Khỏi, không cần trả ơn.

Đã là làm việc tốt, cần gì phải mong cầu đối phương báo đáp.

- Cô không cần nhưng tôi muốn.Tôi không thích nợ ân tình người khác.

Với tôi, ân oán rõ ràng.

Cô thấy hơi bực với sự cố chấp của anh.

Chẳng phải cô đã nói không cần hay sao? Cứ phải nhắc lại điều người ta không muốn làm gì? Cô nhàn nhạt đáp.

- Khỏi phải suy nghĩ nhiều.

Tôi giúp anh vì thấy anh là người nước S mà thôi..Ở đất nước xa xôi thế này gặp một người cùng quốc tịch...!Thật không dễ.

Cô ngáp một cái dài, mí mắt cô đang nặng trĩu biểu tình nghỉ ngơi rồi.

Nếu không gặp phải anh, giờ này cô đã ngủ từ lâu.

Cô lững thững bước về phòng.

Còn không quên bỏ lại cho anh một câu.


- Ngủ ngon.

Anh chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô.

Cô gái nhỏ nhưng thu hút anh mãnh liệt.

Cho dù cô không cần anh báo đáp, nhưng bằng một cách nào đó, anh nhất định sẽ báo đáp cô.

Tiếng điện thoại reo lên, cắt ngang suy nghĩ của anh.

Lúc này anh mới nhận ra, điện thoại của anh trong túi áo vest đang reo.

Sợ làm người bên trong thức giấc, anh nhanh chóng bước lại bắt máy.

Nhưng hình như lo lắng của anh thừa thãi mất rồi.

Người bên trong đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Áp điện thoại vào tai anh điềm đạm lên tiếng.

- Nói đi.

Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng có người trả lời.

( Trình tổng, anh không sao chứ? Anh đang ở đâu vậy?)
Đến bản thân anh cũng không biết chính xác nơi này nằm ở đâu.

Khi bị truy đuổi, nah chỉ biết cứ thế chạy về phía trước.

Anh nhàn nhạt trả lời.

- Tôi cũng khoonh biết, để tôi gửi định vị cho cậu, qua đón tôi.

( Vâng, tôi biết rồi.)
Anh nhanh chóng gửi định vị cho đối phương.

Rồi cũng chuẩn bị để rời đi, anh còn có rất nhiều việc phải xử lý.

Mặc tạm lại chiếc áo sơ mi và áo vest ban nãy.

Dù bẩn vẫn còn hơn phải để trần nửa thân trên ra ngoài.

Chẳng biết có điều gì thôi thúc anh, mà cứ làm anh cảm thấy thiếu thiếu và chần chừ.

Ánh mắt của anh thế nào lại vô thức rơi trên tấm ảnh của cô mà anh vừa nhìn ngắm rất lâu.

Anh bước về phía đó, khẽ tháo tấm ảnh ra khỏi khung, rồi cho vào túi áo vest rời đi.

Trước khi đi còn tự nói với bản thân.1
" Cô bé, chúng ta sẽ còn gặp lại "
Anh mở cửa rời khỏi căn hộ thì bên ngoài đã có một chiếc xe sang trọng đợi sẵn.

Người trong xe vừa thấy bóng của anh bước ra đã chủ động mở cửa xe cho anh vào, còn cúi đầu rất cung kính.


- Trình tổng, là tôi đã thất trách rồi.

Giọng anh lạnh lùng, không chút hơi ấm đáp lại.

- Chuyện này nói sau, đi thôi.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, bỏ lại đằng sau bóng đêm đang bao trùm toàn bộ cảnh vật.

Bóng tối bao giờ cũng đi kèm với sự che giấu.

Cứ như thể muốn dung hòa, ôm trọn mọi tội lỗi và bí ẩn vào bên trong vậy.

Mặc bên ngoài có bao nhiêu bí ẩn, hay bao điều cần che giấu, Đoạn Thanh Vy lúc này cũng chẳng cần quan tâm.

Không gì cưỡng được cảm giác ấm áp khi cuộn mình trong chăn ấm.

Toàn thân cô cứ thế mà thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.

Phía bên này lại không nhàn nhã được như bên Đoạn Thanh Vy.

Chiếc siêu xe sang trọng dừng trước một khách sạn năm sao xa hoa.

Trình Nhất Nam bước xuống, một mạch đi thẳng vào thang máy.

Trợ lý của anh đi bên cạnh, nhanh chóng nhấn nút tầng nơi anh ở.

Căn phòng tổng thống xa hoa rộng lớn.

Giá tiền một đêm đủ để cho cả một gia đình bình thường tiêu xài thoải mái hàng mấy tháng.

Trình Nhất Nam mệt mỏi thả tấm thân nặng trĩu lên chiếc ghế sofa, tay day mi tâm mệt mỏi.

Dù không mở mắt, nhưng anh vẫn đều đều lên tiếng.

- Điều tra cho tôi việc hôm nay do ai làm, tôi muốn có kết quả sớm nhất.

- Vâng, tôi đã hiểu.

- Ừm, cũng muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.

Nói là nghỉ ngơi nhưng chắc chắn, đối với trợ lý của anh mà nói, đêm nay sẽ là một đêm dài đây.

Hắn còn nhiều việc cần phải làm lắm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi