LÃO BẢN, EM SAI RỒI!

Chân Nam Nhân từ nhỏ liền biết mình là kẻ luôn bị chèn ép khi còn bé là Chân Ôn Nhu, rồi đến khi làm việc cuối cùng là Từ Tri Lễ điều này làm cho nàng buồn bực dị thường chẳng lẽ mình dài rất vô sỉ mặt sao? Như thế nào ai cũng chỉnh nàng thế! Nên biết nàng hiện tại mỗi ngày đều trong nước sôi lửa bỏng! Giống hiện tại đang ngồi ở trong 1 quán ăn bên trái là Từ Tri Lễ, bên phải là Chân Ôn Nhu trước mặt là ba món ăn súp kia đối vẻ kai chuyên ăn đồ ăn xa hoa thì chắc không có hương vị gì nhưng là bây giờ Chân Nam Nhân lại không một chút có cảm giác đến thứ này nàng hiện tại chỉ cảm thấy sự khó thở tinh thần thật lớn cócảm giác bị áp bách.

Hu~ ai tới giải cứu nàng đây!

“Sao? Làm sao cô không ăn. ” Từ Tri Lễ gắp lên một miếng xào bỏ vào trong miệng.

Thần tiên à, ngài nhìn xem ngài có để cho ta như thế nào mà nuốt trôi đồ chứ!

“Không có việc gì em ấy hiện tại tại giảm béo.”

Lại có phải chị mình không? Một ngày không nói mình vài câu liền ngứa miệng hả… cái gì gọi là giảm béo! Nàng như vậy còn cần giảm sao? Lại giảm thì ngay cả cup A cũng không có! Chân Nam Nhân tức giận uống một ngụm trà đè xuống lửa giận trong lòng.

“Lão bản ngài khi nào trở về. ” Chân Nam Nhân rất chân chó hỏi.

“Hử?  Sao cô hi vọng tôi mau về sao?” Từ Tri Lễ ánh mắt quét qua đi 1 cái Chân Nam Nhân lập tức đàng hoàng.

“Nào có em vốn định là biết rõ ngài ở nơi này chơi vài ngày, thì mới lập ra được kế hoạch hành trình chứ ” Thuận tiện tại phỏng đoán một chút nàng sẽ tổn thất bao nhiêu nhân dân tệ.

“Thật sao ” Từ Tri Lễ khẩu khí rõ ràng  là không tin.

“Nhất định là thật, Nam Nam nhà chúng ta đều đã làm xong dự địn ba cùng.” Chân Ôn Nhu ung dung ở bên cạnh toát ra 1 câu chọc cho Chân Nam Nhân hận không thể đại nghĩa diệt thân tại chỗ!

Chân Ôn Nhu! Nói ít đi một câu thì chị sẽ chết à!

Từ Tri Lễ nở nụ cười, cười đến một cái khuynh quốc khuynh thành, mà ngay cả người được xưng là thiên hạ mỹ nữ Chân Ôn Nhu đều ngây người, chớ nói chi là Chân Nam Nhân đại não không phát tiểu não thiếu đầu óc.

Cái gì gọi là tú sắc khả xan! Cái gì gọi là hồng nhan họa thủy! Cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành! Nếu là không biết lai lịch Từ Tri Lễ Chân Nam Nhân thật sự sẽ đem hắn ngộ nhận là 1 phú bà mặt trắng! Mọi người xem  một chút mặt mũi người ta bộ dạng này thấy thế nào đều là đồ mặt trắng! Đâu như nàng Chân Nam Nhân gương mặt như giấy ráp mà thôi!

“Khụ khụ Chân Nam Nhân, không cần dùng cái loại ánh mắt nhìn  thức ăn nhìn chằm chằm ta được không. ” Từ Tri Lễ vẫn như cũ ưu nhã đang ăn cơm.

Cái này không riêng chỉ là Chân Nam Nhân, mà ngay cả Chân Ôn Nhu đều lúng túng, giật mình  thu hồi ánh mắt của người.

Ai ~ chị à…xem ra chị cùng Từ Tri Lễ kém một bậc rồi, cái gì gọi là yêu ma! Từ Tri Lễ chính xác là thế! Ngay cả nữ yêu ngàn năm như Chân Ôn Nhu đều bại hạ thì  có thể biết rõ Từ Tri Lễ tu luyện tới trình độ gì rồi đó!

Sauk hi Từ Tri Lễ một phen no nê sau một chuyến ba người đi ra khỏi nhà hàng nhìn chung quanh: Từ Tri Lễ sảng khoái tinh thần, Chân Ôn Nhu diễm lệ hào phóng, cũng chỉ có Chân Nam Nhân uể oải không phấn chấn đây là tại sao chứ? Rất đơn giản bởi vì bữa cơm này là nàng trả tiền!

Hu hu ~ vì cái gì chứ! Chân Nam Nhân hồi tưởng lại những tiểu thuyết ngôn tình đã từng xem qua, trong tiểu thuyết không phải là nữ chính đi theo nam chính một bước lên trời sao,  còn có N xa xỉ phẩm! Nhìn lại mình một chút vì cái gì còn kém nhiều như vậy chứ! Vì cái gì đi theo đại Boss ra cửa phải trả tiền đều là nàng.

“Lão bản, ngài bây giờ muốn đi đâu đây?” Chân Nam Nhân hy vọng có thể nghe được Từ Tri Lễ chính miệng nói ra hắn phải về thành phố B!

“Hả ~” Từ Tri Lễ nhìn như rất nghiêm túc suy tư một phen

“Trước tìm nhà khách sạn đi.”

“Wow! Nam Nam, bắt đầu có gian tình!” Chân Ôn Nhu lặng lẽ ở bên tai Chân Nam Nhân nói mặt mang nụ cười làm cho Chân Nam Nhân tự đáy lòng có gan muốn cùng Chân Ôn Nhu phân rõ giới hạn, cùng Từ Tri Lễ  không phải là lần đầu tiên gặp, Từ Tri Lễ sẽ có cái gì chuyện gì tốt tìm tới nàng sao? Sẽ sao… sẽ sao…sự chê cười này nàng không tin cũng chỉ có bà chị mình lần đầu gặp hắn thì nghĩ như vậy.

“Chị theo em cùng đi chứ, ” Chân Nam Nhân lần đầu tiên cảm giác nói chuyện là một môn học, Từ Tri Lễ vô cùng đơn giản mấy chữ thì có một loại cảm giác bất minh mập mờ.

“A ~” vì vậy Chân Ôn Nhu lộ ra một loại lòng dạ biết rõ mập mờ vui vẻ.

“Vậy 2 người hãy đi đi, ta đây sẽ không quấy rầy 2 người ~ nhớ rõ công tác an toàn phải làm tốt ” Câu nói sau cùng là lặng lẽ đối với Chân Nam Nhân nói, nói xong bà chị diêm dúa này đi ra ngoài, Chân Nam Nhân nhìn xem bóng dáng rời đi của chị mình thật sự rất muốn hung hăng với nàng kia giẫm lên mấy cước!

Nàng hận Chân Ôn Nhu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi