LÃO BẢN, EM SAI RỒI!

“Chân Nam Nhân phiền toái cô đem tầm mắt của cô dời đi được không chẳng lẽ cô muốn những đồ ăn này nhìn cô như óc cảm giác tự sát uổng công sao?” Trong nhà ăn, Từ Tri Lễ vừa ưu nhã cắt thịt, lại vừa nói móc Chân Nam Nhân.

“Không chỉ là muốn tự sát còn muốn ngay tiếp theo đem ngài cùng xử lý, như vậy tôi có thể đi vào sử sách.” (L: ha ha)

“Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ cùng tôi chết thành quỷ uyên ương sao? Ngay cả chết cũng không muốn rời tôi đi, cô nói đi khi nào thì đối với tôi sinh ra ý nghĩ không an phận rồi... để cho tôi còn chuẩn bị tâm lí về sau đề phòng bị cô đụng ngã.”

“Thật sự?” Chân Nam Nhân ngẩng đầu lên nhìn nhìn Từ Tri Lễ, lập tức làm ra một dạng bộ chim nhỏ nép vào người, xấu hổ chọc cho trong lòng Từ Tri Lễ thấy buồn nôn.

(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi! editor: Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)

“Kỳ thật, đều là nghiệt duyên …” Chân Nam Nhân làm ra bộ dạng như nhớ lại chuyện cũ nghĩ thầm, Từ Tri Lễ lão nương cũng không tin đấu không lại nhà ngươi, ta còn buồn nôn không kém gì ngươi…

“Vì vậy tôi liền đối với ngài ám sinh tình tố, Tri Lễ ~ anh còn nhớ rõ năm đó Tiểu Nam Nam ở quán ăn vặt bên cạnh nhà trẻ sao?” Chân Nam Nhân vắt hết óc rốt cục biên ra 1 đoạn chuyện bi thương…đầy kịch tính… có thể nói là Quỳnh Dao tái thế! Ngay cả chính nàng đều buồn nôn … nàng cũng không tin, Từ Tri Lễ sẽ chịu được. Lần này rốt cục báo thù cho cái lưng buổi sáng của nàng!

“Được rồi, tôi lúc đầu còn định cô nếu như là không thích cùng tôi một chỗ thì chúng ta hôm nay sẽ trở về nước, không nghĩ tới cô thích ở cùng tôi một chỗ  như vậy, chúng ta liền vĩnh viễn tại bên ngoài bỏ trốn đi...cũng may là tôi còn có 1 chút tiền gửi ngân …chờ tôi hết tiền đành phải chờ cô nuôi tôi, tôi kỳ thật rất không ngại con gái ra ngoài đi làm, đặc biệt là lão bà của mình thì càng không ngại  kỳ thật tôi liên tục mơ ước là được ở nhà chờ vợ về ăn cơm….” (L: ha ha, coi như các hạ cao tay)

Được rồi, Từ Tri Lễ xem như nhà ngươi lợi hại! Chân Nam Nhân hung hăng nhìn xem Từ Tri Lễ mặt cười khổ, hận không thể hung hăng 2 chân giẫm lên! Nàng phải về nhà… về nhà!

Hai người ở Las Vegas đã 3 ngày rồi, cãi nhau hoài, đấu đá một lúc sau Chân Nam Nhân dần dần liền đối với Từ Tri Lễ mất đi kính sợ bắt đầu không biết lớn nhỏ vùng lên.

“Từ Tri Lễ, tôi cảm thấy ngài tức giận rất có khí chất ” Chân Nam Nhân ngồi ở phòng Từ Tri Lễ khát nước, liền trực tiếp cầm lấy  tạm 1 ly rượu vang đỏ của Từ Tri Lễ đặt lên bàn uống.

“Tức giận mà có khí chất?” Từ Tri Lễ đang xoay người tìm đồ, cũng không  chú ý tới cử động của Chân Nam Nhân.

” Ngài có một loại khí chất nữ vương bị… ha ha…”

“Bị?”

Từ Tri Lễ không hiểu thế giới hủ nữ rồi.

“Chính là hai nam nhân với nhau, còn ngài bị áp ở dưới…ách..” Chân Nam Nhân hảo tâm giúp Từ Tri Lễ giải thích, còn rất thích ý mất bộ dạng của kẻ say rượu.

“Bị phải không?” Từ Tri Lễ đứng thẳng người, vòng tới đây, một tay chạm lên cằm Chân Nam Nhân.

“Muốn hay không cô chính mình thử xem tôi có phải bị hay không?” Ngửi thấy được Chân Nam Nhân trên người có nhàn nhạt mùi rượu,  nhìn xem ly rượu trên bàn đã không còn Từ Tri Lễ lập tức sẽ hiểu sự tình… trong đầu lập tức liền nhớ lại lần trước Chân Nam Nhân uống rượu say … làm hắn lắc đầu, một phát bắt được tay Chân Nam Nhân kéo ra khỏi phòng của mình, muốn ói thì về phòng của mình mà ói… thối chết cũng không quan đến người khác.

Cảm giác đau đớn xâm chiếm tất cả giác quan của Chân Nam Nhân thoáng cái thành khác thường Chân Nam Nhân nước mắt cứ vậy rơi xuống, Từ Tri Lễ chưa từng bao giờ thấy Chân Nam Nhân khóc thoáng cái làm Từ Tri Lễ có chút tay chân luống cuống, hắn cũng không phải là không có gặp qua nữ nhân khóc, có thể bình thường đều là con gái hay nũng nịu, và yếu ớt, khóc cũng làm người ta rất đau lòng còn  Chân Nam Nhân cô gái này bình thường rất tùy tiện thậm chí có chút ít châm chọc không nghĩ tới khi khóc cũng  mãnh liệt thế, nước mắt thoáng cái liền chảy đầy cả khuôn mặt, cả nước mũi đều rớt theo…. Từ Tri Lễ ngây người hắn nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục ném cô nàng này ra bên ngoài? Nhưng khi nhìn bộ dạng của nha đầu kia trong lòng lại có chút không đành lòng, nên ở tại chỗ này đợi cô ấy khóc đủ  thì thôi…

Từ Tri Lễ nhìn lên trời, Chân Nam Nhân à, tôi nên làm thế nào với cô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi