LÃO CHỒNG HẮC BANG! ĐÃ BỊ THUẦN PHỤC



Cả nhà điều tiến về bàn ăn, Vu Quân kéo ghế cho Gia Kì ngồi xuống.

Gia Kì ngồi nhìn mọi người xung quanh không dám động đũa, đến khi Bà Hạnh Nghi lên tiếng
Mọi người dùng bữa đi.

Có vẻ bà là một người quyền lực, mọi chuyện trong gia đình điều do bà quyết định.

Gia Kì cúi đầu ăn cơm cô không dám gắp đồ ăn để trên bàn vì mọi cử chỉ của cô sợ bị họ đánh giá, nên cô luôn e dè.

Bích Hà vợ của Vu Hạo thấy Gia Kì chỉ ăn cơm trắng liền vui vẻ gấp thức ăn cho cô.

Em dâu ăn nhiều vào, đừng khách sáo
Gia Kì lễ phép đón nhận.

Sao mặt ai cũng căn thẳng mà chị ấy lại niềm nở như vậy, không biết lúc trước chị ấy có sợ giống mình hay không nữa( Gia Kì thầm nghĩ)
Ông Vu Cảnh lên tiếng, người đàn ông quyền lực đó cuối cùng cũng đã lên tiếng.

Ông hỏi Vu Quân

"Lô hàng đó thế nào rồi, ta nghe nói có một vài trục trặc con đã giải quyết ổn thỏa chưa".

Vu Quân nhàn nhã trả lời
"Con đã giải quyết sạch sẽ hết rồi ba cứ yên tâm".

Vu cảnh tán dương con trai
"Làm tốt lắm"
Bà Hạnh Nghi lên tiếng
"Đang lúc ăn cơm hai cha con ông lại bàn chuyện công việc đừng làm mọi người mất vui để ăn xong đi rồi nói".

Ăn cơm xong mọi người quay trở lại phòng khách.

Bà Hạnh Nghi đề nghị mọi người.

"Cánh đàn ông cứ ngồi bàn chuyện công việc, tôi sẽ dẫn hai cô con dâu đi nơi khác nói chuyện"
Gia Kì mặt mày tái mét, chết thật rồi cô có nên viết chúc thư cho ba mẹ không nhỉ.

Cô nhìn Vu Quân ánh mắt cầu cứu, nhưng có vẻ như anh ta không quan tâm cho lắm cô thầm chữi
Tên chết tiệt, giám bơ mình dù gì cũng là vợ chồng mới lấy nhau một ngày có cần phải phũ phàng đến vậy không.

Bà đưa cô và Bích Hà vào một căn phòng.

"Hai đứa cứ ngồi xuống đi"
Gia Kì ngồi xuống khuôn mặt vẫn không khỏi đề phòng, còn về Bích Hà cô ấy có vẻ rất tự nhiên.

Bà Hạnh Nghi nhìn hai người con dâu bắt đầu nói.

"Ta biết các con đã vất vả khi lựa chọn hai đứa con trai của ta, ta luôn mong muốn các con sẽ chăm sóc tốt cho bọn chúng và nhường nhịn nhau để có thể sống hạnh phúc với nhau đến suốt đời sao này làm mẹ các con sẽ hiểu được lòng ta"
Bích Hà nhanh nhẹn đáp lời
"Dạ thưa mẹ"
Bà quay sang nhìn Gia Kì nói
"Ta biết tuổi đời con còn rất trẻ, nhưng một khi con đã bước vào đây thì đã là người nhà của chúng ta, ta không quan tâm đến gia thế con thế nào, nếu Vu Quân yêu ai ta cũng sẽ chấp nhận hết ta không muốn thấy nó tổn thương thêm một lần nào nữa".

Gia Kì khó hiểu nhìn bà

"Tổn thương? anh ấy bị tổn thương vì chuyện gì vậy mẹ".

Bà Hạnh Nghi nhìn Gia Kì hoài nghi nói
Nó vẫn chưa nói với con hấy sao?
Gia Kì sợ việc kết hôn vì bị ép buộc của mình bị bại lộ nên đánh trống lãnh nói
"Dạ chắc anh ấy chưa sẵn sàng nói với con đó mẹ à, sao này còn nhiều thời gian chúng con sẽ hiểu nhau nhiều hơn"
Bà Hạnh Nghi cũng gật đầu
"Được rồi nó có làm gì quá đáng thì con đến đây ta sẽ đứng ra làm chủ cho con".

Bích Hà ngồi im nãy giờ cũng lên tiếng.

"Đúng đấy em dâu, mỗi lần hai vợ chồng chị cãi nhau mẹ luôn là người đứng ra làm hoà cho tụi chị".

Gia Kì bây giờ đã bớt căng thẳng hơn một phần nào đó khi trò chuyện với bà Hạnh Nghi
cô cũng đáp lời lễ phép.

Bởi vì chưa gọi ai là mẹ ngoài mẹ mình ra nên Gia Kì hơn bị ngượng mồm một chút
"Dạ thưa! ! ! mẹ".

Bà lấy ra một chiếc vòng ngọc, đưa cho Gia Kì nói
*Đây là món quà của gia tộc tặng cho con dâu khi đã kết hôn, ta mong con sẽ giữ nó cẩn thận, Bích Hà đã được ta tặng hai năm trước rồi đây là phần của con".

Gia Kì đưa tay đón nhận

"Con cám ơn mẹ".

Chiếc vòng ngọc vô cùng tinh xảo và bắt mắt.

Gia Kì đã có những suy nghĩ khác bề bà Hạnh Nghi, bà không đáng sợ như vẻ bền ngoài ngược lại còn rất thương con của mình.

Rồi ba người phụ nữ đi ra ngoài.

Vu Hạo lên tiếng đề nghị.

"Trễ rồi chúng con xin phép về trước ạ"
Vu Quân cũng đứng lên nói
"Chúng con cũng xin phép về".

Bà Hạnh Nghi tiếc nuối
"Được rồi, được rồi cái con về nghĩ sớm đi".




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi