LÃO CÔNG CỦA TA LÀ CỔ NHÂN


Tuy rằng là ở trong viện của mình, nhưng gian này về sau cũng là khuê phòng của Đỗ Hạ, cho nên Tống Gia Ngôn cũng không có vào phòng, chỉ đứng ở cửa nhìn qua một vòng.

Xác định Tống Hải đã bố trí tốt, Tống Gia Ngôn vừa lòng gật gật đầu.

Nhìn công tử nhà mình gật đầu, tảng đá trong lòng Tống Hải cũng rơi xuống đất.

Tống Gia Ngôn cũng chú ý tới Tống Hải, vẫy vẫy tay với hắn nói: “Công việc làm không tồi, bận rộn đến bây giờ ngươi cũng vất vả, đi xuống nghỉ ngơi đi, tối hôm nay không cần hầu hạ trực đêm, sáng ngày mai lại qua đây.

”Biết công tử đây là biến tướng cho mình nghỉ ngơi, Tống Hải vội vàng cúi đầu nói lời cảm tạ, được Tống Gia Ngôn cho phép, hắn mới rời Nghênh Phong viện trở về ngủ bù.

Tống Gia Ngôn cũng không quấy rầy Đỗ Hạ, Tống Hải vừa rời khỏi, hắn cùng Tống Châu cũng theo sát rời đi.


Đỗ Hạ đóng lại cửa phòng, tùy tay đặt ba lô xuống ném trên bàn sau, ngồi ở ghế xắn ống tay áo lên nhìn.

Xác định miệng vết thương không có chảy máu nữa, Đỗ Hạ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy còn lâu mới tới giờ ăn cơm chiều, cô đợi trong phòng cũng không có gì làm, đơn giản vòng đến phòng trong, đá giày thêu trên chân xuống, bò lên trên giường nằm nghỉ.

Nghĩ đến buổi tối phải ngây ngốc trong cùng một phòng với Tống Gia Ngôn, trong lòng Đỗ Hạ liền có chút không được tự nhiên, cũng không biết có ngủ được không, tốt nhất cô vẫn nên ngủ trước một lúc, chuẩn bị tinh thần.

Đỗ Hạ không biết mình ngủ bao lâu, thẳng đến khi có người gõ cửa, cô mới xoa đôi bò khỏi giường.

Người gõ cửa chính là nha hoàn trong phủ, theo cô ấy nói mình là do Tần thị an bài lại đây hầu hạ Đỗ Hạ.

Làm phụ nữ hiện đại, Đỗ Hạ sao có thể để người khác hầu hạ, cho nên lúc ấy suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong lòng cô chính là cự tuyệt.

Nhưng mà Đỗ Hạ vừa nói cự tuyệt, nước mắt tiểu nha hoàn đã tràn mi, nàng khụt khịt nói: “Phu, phu nhân phân phó ta lại đây hầu hạ cô nương ăn, mặc, ở, đi lại, nếu ngài không cần ta, ta trở về khẳng định sẽ bị trách phạt.

”Đỗ Hạ thật ra biết nô bộc ở cổ đại không có nhân quyền, tuy rằng buổi sáng lúc cô gặp Tần thị cảm thấy bà ấy là người hiền lành, nhưng dù sao cô cũng không hiểu đối phương, trong lòng cũng không muốn vì mình mà tiểu nha hoàn này bị trách phạt.

Đỗ Hạ móc ra một cái khăn tay từ trong lòng ngực ( lúc mua quần áo được chưởng quầy tặng) nhét vào trong tay tiểu nha đầu, có chút khó khăn khuyên: “Cô đừng khóc, cô muốn ở lại thì ở lại đi.

”Tuy rằng Đỗ Hạ không phải là nữ hán tử, nhưng trời sinh cô ít nước mắt, sống hai mươi mấy năm, số lần khác chỉ đếm trên một bàn tay, cô thấy tiểu nha hoàn khóc thương tâm, nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Cuối cùng Đỗ Hạ cũng chỉ nghĩ ra biện pháp di dời sự chú ý: “Nếu về sau cô muốn đi theo bên người tôi, thì tôi cũng nên biết tên của cô đi?”Nghe Đỗ Hạ hỏi như vậy, tiểu nha hoàn cuối cùng ngừng nước mắt, đầu tiên là hành lễ, sau mới mở miệng trả lời: “Hồi cô nương, nô tỳ gọi là Vân nhi, năm nay mười bốn tuổi, vốn là nha hoàn nhị đẳng trong viện phu nhân.


”Đỗ Hạ đã xem qua Hồng Lâu Mộng, biết nha hoàn nhị đẳng dưới đại nha hoàn một chút, xem ra trước kia Vân nhi ở trong viện Tần thị cũng không phải làm vị trí tâm phúc gì.

Bất quá Vân nhi xác thật là người tay chân nhanh nhẹn, có cô hỗ trợ, kiểu tóc trên đầu Đỗ Hạ cuối cùng đã được đổi thành một kiểu tóc bình thường của nữ tử thế giới này.

Tống Gia Ngôn nhìn vẻ ngoài Đỗ Hạ được thay đổi hoàn toàn mới, thần sắc cũng giật mình trong nháy mắt.

Bất quá hắn thực mau hồi thần, nhìn Vân nhi đi theo sau Đỗ Hạ, hắn cúi đầu, đáy mắt hiện lên vài tia sương khói.

Trên đường đi đến chủ viện, trong lòng Đỗ Hạ thập phần thấp thỏm.

Buổi sáng Tần thị mời cô đi chủ viện ăn cơm chiều.

Nhưng trong lòng Đỗ Hạ biết rõ ràng, hết thảy mọi chuyện là do Tần thị nghĩ cô là khách nhân của Tống Gia.


Đỗ Hạ là một kẻ xâm nhập từ thời không khác, ở trong Quốc công phủ luôn cảm thấy thấp thỏm.

Cũng không phải nói Tống Gia Ngôn hà khắc với cô, mà là hắn đối xwe với cô quá tốt.

Lại nói tiếp, Đỗ Hạ cùng Tống Gia Ngôn cũng chỉ là người xa lạ mới quen biết một ngày thôi.

Nhưng hiện tại tất cả các thứ cô ăn, mặc, ở, dùng đều là của hắn.

Tống Gia Ngôn lại không nợ cô, cô thật sự không thể yên tâm thoải mái tiếp thu thiện ý của hắn, trong lòng luôn cảm thấy nợ hắn, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi