Sau khi thành công bán ra một thỏi kim nguyên bảo, cô không cảm thấy cái đồng hồ quả lắc này có bao nhiêu trân quý.
Còn không phải là ba lượng vàng sao, Tống Gia Thành làm người phú quý, lại lo lắng cho cái đồng hồ như vậy sao?
Tống Gia Thành rời khỏi Nghênh Phong viện, Tống Hải quay đầu đi xem đồng hồ quả lắc đặt trên giường.
“Thoạt nhìn không tệ đi, tôi nói với anh, thứ này dùng để tính giờ, cây kim ngắn to nhất kia chạy hết 1 vòng là hết sáu canh giờ, cây kim hơi thon dài kia đi hết một vòng chính là bốn khắc, cây kim mảnh nhất chạy hết 1 vòng mất một phút.”
“Đúng rồi, Tống đại ca hẳn không biết một phút là bao lâu, đó là đơn vị tính thời gian ở chỗ chúng tôi, ở chỗ chúng tôi một ngày bị chia làm 24 tiếng đồng hồ, một giờ là………”
Chờ Đỗ Khanh giảng giải xong cho Tống Hải cách xem đồng hồ quả lắc, ánh mắt hắn nhìn cái đồng hồ đứng này hoàn toàn thay đổi.
Công tử nhà hắn nói không sai, chiếc đồng hồ quả lắc này đúng là thần vật, nói câu giá trị liên thành cũng không quá.
Biết giá trị của đồng hồ quả lắc, lúc Tống Hải dọn nó xuống giường, động tác vô cùng cẩn thận.
“Thứ này đúng là dọa chếc ta rồi, cả người toàn là mồ hôi, lúc con trai tôi mới sinh, ta ôm hắn cũng không cẩn thận bằng hiện tại.”
Vẻ mặt Đỗ Khanh khiếp sợ hỏi: “Tống đại ca, anh có con rồi?”
Tống Hải có gương mặt dài, thoạt nhìn cũng chỉ tầm 17-18 tuổi, nếu không phải lúc này hắn nhắc tới, Đỗ Khanh cũng không nghĩ đến hắn đã có gia đình rồi.
Tống Hải vẫy vẫy tay, không cho là đúng nói: “Haiz, ta năm nay đã 24 tuổi rồi, có con là chuyện hết sức bình thường, con trai lớn của ta đã 6 tuổi rồi, con gái nhỏ năm nay cũng đã ba tuổi, hiện tại trong bụng vợ tôi còn có một đứa đấy.”
Đỗ Khanh nghe vậy gật đầu, rồi lại nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Vậy không đúng rồi, tôi nghe Tống Gia Thành nói anh và hắn tầm tuổi nhau, nếu con trai anh đã 6 tuổi rồi, vậy sao hắn đã 24 tuổi rồi còn chưa thành thân?”
Vừa nghe Đỗ Khanh nhắc tới cái này, Tống Hải vội vàng duỗi tay che miệng cô.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, lời này cô không thể nói linh tinh ở bên ngoài, tình huống công tử chúng ta đặc thù, hôn sự của hắn, ở Quốc công phủ chính là chuyện không thể nghị luận, nếu như bị các chủ tử nghe được, cũng không phải bị đánh một trận, mắng một trận là được bỏ qua đâu.”
Đỗ Khanh nghiêng sang bên trái tránh thoát động tác của hắn, thập phần tự giác đè thấp thanh âm: “Chẳng lẽ hôn sự của công tử nhà anh là chuyện cơ mật quốc gia? Người trong phủ đến nghị luận cũng không thể nghị luận.”
“Cái này……” Mặt Tống Hải đau khổ, ấp a ấp úng một lúc lâu, cuối cùng chỉ ném xuống một câu.
“Chuyện này về sau Đỗ cô nương tự mình hỏi đại công tử đi, tôi thật sự không thể nói cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-57-keo.html.]
Chuyện hôn nhân của Tống Gia Thành, Tống Hải không nói, Đỗ Khanh cũng không hỏi đến cùng, nghĩ chờ về sau có cơ hội sẽ trực tiếp hỏi hắn.
Anan
Sau khi Tống Hải dọn xong đồng hổ quả lắc xuống giường, trước khi hắn định đi ra ngoài, Đỗ Khanh vội kéo ngăn kéo đầu giường ra, từ trong ngăn kéo nắm hai nắm kẹo trái ra.
Trong ngăn kéo Đỗ Khanh đựng đầy các loại kẹo, là đồ ăn vặt cô mua trong thôn.
Lần này cô về quê không mang nhiều theo người, tuy rằng quầy bán quà vặt trong thôn chỉ kẹo trái cây giá rẻ, nhưng khi tuột huyết áp lấy ra ăn khẩn cấp cũng đủ rồi.
Ngày hôm qua bọn họ ở trấn trên mua rất nhiều đồ vật, nhưng lại quên không mua kẹo.
Đỗ Khanh bảo Tống Hải xòe tay ra, rồi đưa hết kẹo trong tay cho hắn.
“Chỗ kẹo này anh mang về cho mấy đứa nhỏ ăn cho ngọt miệng.”
Tống Hải vội vàng cự tuyệt: “Đồ vật quý giá như vậy, ta không thể nhận”
Kẹo ở đây rất đắt, đường mạch nha tốt một chút, một khối kẹo vuông vức cũng phải bán được bảy tám chục văn.
Tống Hải đi theo Tống Gia Thành, tiền tiêu vặt một tháng cũng chỉ có hai lượng bạc.
Hai lượng bạc tuy nói không ít, ở kinh thành nuôi sống người cả gia khẳng định không thành vấn đề, nhưng muốn ăn uống thả cửa là không thể nào.
Vợ Tống Hải là người chiều con, nhưng cô cũng không nõ tiêu tiền tiêu vặt của chồng linh tinh, chỉ vào thời điểm ngày lễ ngày tết, mới mua hai khối đường mạch nha nhỏ trở về cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm.
Đỗ Khanh vừa ra tay chính là một nắm lớn, những viên kẹo này còn được bọc bằng những tờ giấy màu sặc sỡ, từ trong ra ngoài đều tản mát ra một ý—— ta cực kỳ không rẻ nha.
Đỗ Khanh vẫy vẫy tay nói: “Chỉ là mấy viên kẹo mà thôi, không phải cái gì đáng giá, Tống đại ca không cần khách khí.”
Lời Đỗ Khanh là sự thật, kẹo trái cây này của cô thật sự không đắt, mười ba đồng một cân, cô ước chừng cho Tống Hải nửa cân kẹo.
Tương đương mới mấy đồng tiền, dưới góc nhìn của Đỗ Khanh, bọn họ thật sự không cần vì chút kẹo mấy đồng tiền mà khách khí tới, khách khí đi.
“Cảm ơn Đỗ cô nương.” Tống Hải thấy thế chỉ có thể nhận lấy chỗ kẹo này.
Cất kẹo trong tay vào trong lòng n.g.ự.c một cách cẩn thận, Tống Hải liền đi ngoài phòng bận việc.