LÃO CÔNG CỦA TA LÀ CỔ NHÂN

Tuy rằng từ khi con gái sinh ra, Đỗ Hùng Hoa cũng đã dự đoán sẽ có một ngày như vậy, nhưng đến khi chuyện này thật sự phát sinh, trong lòng ông vẫn rất hụt hẫng.

Nhưng Cam Mạn Mai cảm thấy không có gì, rốt cuộc con gái đã lớn, tóm lại muốn lập gia đình.

Lúc trước bà còn lo lắng công việc con gái bận rộn, khả năng không dễ yêu đương.

Không nghĩ tới con gái vừa nghỉ ngơi được mấy ngày, liền tìm được cho bà một chàng rể cao lớn, đẹp trai.

Nhìn gương mặt đẹp trai của Tống Gia Thành, trong lòng Cam Mạn Mai thậm chí còn đã tưởng tượng ra diện mạo của cháu ngoại tương lai.

Đỗ Khanh không phát hiện cha mẹ khác thường, còn rất chính thức lôi kéo Tống Gia Thành giới thiệu với hai người một lần.

Tống Gia Thành tiến lên cúi người làm một đại lễ thập phần quy củ với hai người.

Đỗ Khanh vốn dĩ cũng không phải người loanh quanh lòng vòng, không đợi Cam Mạn Mai làm quen với Tống Gia Thành, liền đi thẳng vào vấn đề, kể lại vấn đề một cách rõ ràng

Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa quả thực không thể tin vào lỗ tai của chính mình.

Cam Mạn Mai còn đỡ, đơn vị của bà có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, bình thường mấy cô bé đó hay tụ tập bàn luận về tiểu thuyết và phim truyền hình xuyên không, cho nên sau khi khiếp sợ trong phút chốc, liền rất mau bình tĩnh lại.

Đỗ Hùng Hoa thì khác, ông làm một lão cán bộ, đơn vị cũng nổi tiếng là bộ phận dưỡng lão, bình thường rất ít tiếp xúc với người trẻ tuổi, Đỗ Khanh còn giải thích vài lần mới hiểu được xuyên không là gì.

Tống Gia Thành gỡ mũ xuống, lộ ra mái tóc dài của mình, ông còn chưa từ bỏ ý định tiến lên túm túm.

Sau đó Đỗ Hùng Hoa liền xác định, đây là tóc thật của Tống Gia Thành, mà không phải đội tóc giả lừa bọn họ.

Một chuyện điên rồ như vậy, lường trước chuyện hai người Cam Mạn Mai nhất thời chưa tiêu hóa được, Đỗ Khanh thập phần tri kỷ nhường nhà chính cho bọn họ, dẫn Tống Gia Thành ra cửa mua cơm trưa.

Lúc đi ra cửa, Tống Gia Thành còn không yên tâm quay đầu lại nhìn: “Cha mẹ cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Đỗ Khanh vẫy vẫy tay, không cho là đúng: “Sẽ không, chỉ là bọn họ quá bất ngờ thôi, cần thời gian từ từ tiêu hóa, chờ bọn họ bình tĩnh lại thì tốt rồi.”

Anan

Sự thật cũng chứng minh Đỗ Khanh xác thật cực kỳ hiểu Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa, lúc ăn cơm trưa hai người cũng đã khôi phục như bình thường, chẳng những thần sắc khôi phục như thường, còn có thể lôi kéo Tống Gia Thành hỏi đông hỏi tây.

Cam Mạn Mai nữ sĩ tương đối cụ thể, chỉ quan tâm chung thân đại sự của con gái, cho nên hỏi tình huống trong nhà của Tống Gia Thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-74-gap-mat-3.html.]

Mà lực chú ý của Đỗ Hùng Hoa tiên sinh tương đối khác, hắn quan tâm ăn, mặc, ở, đi lại cùng hủ tục truyền thống ở cổ đại.

Tống Gia Thành này phảng phất có một loại thiên phú —— khi hắn thiệt tình muốn lấy lòng người khác, quả thực là không cần tốn nhiều công sức.

Ăn xong một bữa cơm trưa, ánh mắt Cam Mạn Mai nhìn hắn còn từ ái hơn nhìn con gái ruột.

Mà Đỗ Hùng Hoa ở trong nhà luôn luôn trầm mặc ít lời, cũng thay đổi hình tượng ít nói, lôi kéo hắn nói thẳng, về thành phố Vân phải chơi hai ván cờ với hắn.

Không sai! Chơi cờ, hơn nữa còn là cờ vây.

Tống Gia Thành vốn nhân tài kiệt xuất của kinh thành, quân tử lục nghệ đều thông thạo, cờ vây với hắn như ăn một bữa cơm, uống một ngụm nước, dễ như trở bàn tay.

Mà Đỗ Hùng Hoa, tuy rằng là người hiện đại, nhưng ông lão cán bộ này không chỉ thích khoe chim trêu chó, mà không có việc gì cũng muốn mấy ván cờ vây.

Nề hà ở hiện đại rất ít người chơi cờ vây, tuy rằng trong nước, ngoài nước cũng có không ít danh thủ quốc gia, nhưng cũng chỉ có một ít người chú ý tới môn này.

Ngay cả mấy người thích ngồi ở công viên chơi cờ, cũng chỉ thích cờ tướng, mà không phải cờ vây phức tạp, thâm ảo.

Bình thường để chơi cho đỡ nghiện, mấy năm trước Đỗ Hùng Hoa vừa tan tầm liền ngồi trước máy tính, chơi cờ vây với phần mềm máy tính.

Lúc sau có smart phone xuất hiện, Đỗ Hùng Hoa không cần ngồi lì trước bàn máy tính, hắn có thể không câu nệ trường hợp, thời gian, vừa có thời gian nhàn rỗi là có thể chơi một, hai ván cho đã ghiền.

Hiện giờ Đỗ Hùng Hoa gặp Tống Gia Thành, là môt chuyện vui vẻ với ông.

Nếu không phải nhìn ra giữa Tống Gia Thành và con gái có chút gian tình, Đỗ Hùng Hoa còn muốn kết thành bạn vong niên với hắn.

Kết nghĩa anh em cũng được!

Nói thật, ngay tới chính Tống Gia Thành cũng không nghĩ đến, cha mẹ Đỗ Khanh lại dễ ở chung đến thế.

Trừ bỏ lúc mới gặp mặt không khí hươi ngưng trọng một chút, lúc sau không khí quả thực đều rất hoà hợp, êm thấm.

Nếu phải đi về thành phố Vân, phải thu thập lại một chút.

Kim nguyên bảo và hai quyển sách cổ trân quý Tống Gia Thành mang lại đây, khẳng định phải mang theo bên người bảo quản.

Trừ bỏ hai thứ này, thứ quan trọng nhất chính là cái giường gỗ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi