LÃO CÔNG CỦA TA LÀ CỔ NHÂN



Buổi chiều công ty vận chuyển đúng giờ đưa giường gỗ đến.

Cái giường gỗ này thật sự quá lớn, Đỗ Khanh phải dỡ hai cánh cửa sổ sát đất xuống, dùng cần cẩu mới thành công vận chuyển giường gỗ này vào nhà.

Ồn ào một trận lớn như vậy tự nhiên làm cho mọi người chú ý.

Chủ yếu là do giường gỗ quá lớn, còn xuất động cả cần cẩu, không muốn làm cho người khác chú ý cũng không được.

Ông chú ở đối diện Nhà họ Đỗ lôi kéo Đỗ Hùng Hoa hỏi: “Lão Đỗ, nhà ông kiếm được đồ cổ này từ đâu về vậy?”

Giường gỗ sao, thế hệ trước mọi nhà đều từng có, khác nhau chính là có làm cẩn thận hay không thôi.

Cẩn thận một chút sẽ dùng gỗ tốt, khắc hoa, sơn lên, làm thật đẹp mắt.

Không cẩn thận, chỉ cần cưa mấy cây gỗ về tự làm, trải lên một cái ván giường là được.

Hiện tại mọi người đều ngủ trên nệm mềm mại, rất ít người muốn ngủ trên giường ván gỗ vừa cứng vừa cộm eo.

Cho nên Nhà họ Đỗ mang về một gái giường gỗ, cũng để mọi người xem một hồi náo nhiệt.

Nghe người của công ty vận chuyển nói, còn tốn một số tiền lớn vận chuyển về, đồ vật như vậy, tiêu tốn hơn một vạn đồng để vận chuyển, không phải đầu óc có vấn đề đó chứ.

Đỗ Hùng Hoa khá sĩ diện, nhất thời không chịu nổi, thấy mọi người đều mang bộ dạng xem náo nhiệt, cố ý lớn tiếng trả lời:

“Đúng đó, Tưởng ca, lần này ông anh nói đúng rồi, giường gỗ này đúng là đồ cổ, có vài trăm năm lịch sử đấy, là bảo bối gia truyền của vợ tôi, không phải trong nhà không còn ai sao, thứ này để ở quê chúng tôi không yên tâm, cho nên cố tình vận chuyển về đây, thứ đáng giá như này, vẫn phải đặt ở trước mắt mình mới an tâm.”

“Hắc, thật sự là đồ cổ? Vậy nói như thế nào cũng phải giá trị mấy chục vạn đi?”

Đỗ Hùng Hoa ha hả cười nói: “Này ai biết được, chúng tôi cũng không đi hỏi thăm, đây không phải đồ gia truyền của nhà vợ tôi sao, khẳng định không thể bán đi, bất quá theo tôi đánh giá, ít nhất cũng phải 20, 30 vạn đồng”

Đỗ Hùng Hoa nói xong xác thật chặn được miệng của một số người, bất quá chờ đến khi tất cả mọi người đều đi về, Cam Mạn Mai không yên tâm quở trách nói:

“Sao ông lại đi nói hết cho mọi người? Ông cũng không sợ người khác nhớ thương cái giường này của nhà mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-82-hang-xom.html.]

Không đợi Đỗ Hùng Hoa mở miệng, Đỗ Khanh liền không cho là đúng vẫy vẫy tay: “Còn nhớ thương, mẹ khỏi lo, nếu là những thứ khác thì đúng là sợ người ta nhớ thương, nhưng giường gỗ nhà mình lớn như vậy, dọn lên lầu hai còn phải dựa vào xe cần cẩu, mẹ còn lo lắng bị người trộm đi? Bảo vệ chung cư nhà mình dùng để trang trí sao?”

“Nói nữa, chung cư nhà mình còn có nhiều đôi mắt giúp chúng ta nhìn chằm chằm mà, không sợ giường gỗ bị trộm.”

Anan

Kỳ thật sau khi Đỗ Khanh đi làm liền vội vã mua nhà riêng dọn ra ngoài, cũng có một nguyên nhân là bởi mấy người hàng xóm nhàm chán trong chung cư.

Mấy chú dì hàng xóm nhà Đỗ Khanh phần lớn đều làm cùng đơn vị Đỗ Hùng Hoa hoặc Cam Mạn Mai, lúc ấy người được chia nhà, bất luận là tuổi tác, hay là chức vị, cũng đều tầm tầm với cha mẹ cô.

Nói cách khác, toàn bộ chung cư, cơ bản đều là người quen, mười mấy năm nay, chỉ có một ít người bán phòng ở dọn ra ngoài, còn lại mọi người đều hiểu tận gốc rễ của nhau.

Cơ bản như tình huống hôn nhân,con cái bao nhiêu tuổi, học trường gì, từng yêu mấy người, thật sự cực kỳ rõ ràng.

Đỗ Khanh từ Đế Đô trở về đi làm, trước sau ít nhất có mười mấy dì tìm tới cửa thiệu quá đối tượng cho cô.

Mục tiêu bao quát của các bà chính là con trai, cháu trai, con trai nhà họ hàng, thậm chí cả hậu bối trong đơn vị.

Ban đầu Đỗ Khanh cũng nể mặt đi gặp vài lần, rốt cuộc đều là trưởng bối nhìn cô lớn lên, khi còn nhỏ cô cũng ăn quà vặt, nhận tiền mừng tuổi của người ta.

Nhưng mà kết quả, những đối tượng xem mắt đều là kiểu người ra sao?

Ở cơ quan đi làm nhân viên công vụ, cho dù chỉ có lương tháng cơ bản ba, năm ngàn, đối mặt với Đỗ Khanh, đều tỏ vẻ mình ưu việt, từ trên nhìn xuống.

Đỗ Khanh nghe đối tượng xem mắt ba hoa lại không có nhẫn nại nổi vì:

“Cô là bác sĩ, bác sĩ bận rộn như vậy, sau khi kết hôn cô có thể dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho cả nhà, chăm sóc con cái không?”

“Bác sĩ tuy rằng có vẻ rất thể diện, nhưng quá bận, nếu không cô thi công chức đi? Như vậy sau khi kết hôn cũng có nhiều thời gian chăm sóc gia đình.”

“Bác sĩ các cô thường xuyên phải trực đêm, rất ảnh hưởng tới tình cảmvợ chồng.”

“Phụ nữ có bằng cấp cao cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải hiền huệ, kết hôn xong cô có nguyện ý ở nhà làm bà nội trợ không?”

Trừ bỏ mấy người coi khinh công việc của cô, còn có loại người vừa mới gặp, chưa nói được hai câu, liền muốn cô chăm sóc ‘ đặc thù ’ cho họ hàng thân thích trong nhà của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi