LÃO CÔNG DỤC CẦU BẤT MÃN

Sắc mặt Tào Tiểu Hà trắng bệch, thiếu chút nữa là đã quỳ trên mặt đất khẩn cầu Cao Tình thành toàn cho cô ta cùng Cao Nghị, vừa giương mắt lên liền thấy Mạn Nhu đứng ngay cửa, cũng không biết đã ở đó bao lâu, nghe được những gì.

Khuôn mặt Tào Tiểu Hà nóng rát. Lời nói của Cao Tình rất có phân thượng, cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục cầu xin, vội thu thập hành lý sau đó khóc lóc chạy ra ngoài.

Mạn Nhu thiếu chút nữa là bị cô ta đẩy ngã, vẫn là do Cao Tình kịp thời đỡ lấy, vẻ mặt quan tâm ôn nhu nói: "Có sao không? Con tiện nhân kia không làm em đau chứ?"

Lúc này Mạn Nhu chỉ cảm thấy hiện thực quá mức huyền ảo rồi. Cô chẳng qua chỉ là ngủ dậy một giấc, thái độ của Cao Tình liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Sắc mặt cô cứng đờ nói: "Không... Không có việc gì." Nói xong lại bổ sung: "Cảm ơn."

Cao Tình thấy Mạn Nhu hạ tầm mắt, làm như không dám nhìn mình, cũng biết lúc trước bản thân làm nhiều chuyện quá đáng, liền nói: "Lúc trước là do chị bị con tiện nhân kia che mắt mới làm ra việc hồ đồ như vậy, mong em đừng mang những lời chị nói lúc đó để trong lòng."

"Chị thu dọn một lát rồi về nhà liền, về sau khi nào rảnh chúng ta gặp lại."

Quả thật là Mạn Nhu đối với Cao Tình có lưu lại bóng ma tâm lý, nghe Cao Tình khách khí như vậy vội vàng nói: "Em không để trong lòng đâu, chị là chị của Cao Nghị thì cũng là chị của em, chị ở đây bao lâu cũng không có vấn đề gì hết."

Cao Tình tươi cười trả lời: "Không cần, nhìn thấy em và Cao Nghị sống tốt là chị an tâm rồi. Chị đã đi mấy ngày, trong nhà còn có ba mẹ và hai đứa nhỏ chờ. Em không cần tiếp tục đứng đây đâu, mau về giường nằm ngủ tiếp đi."

Dứt lời liền đẩy Mạn Nhu về phòng ngủ, để cô ngồi trên giường rồi mới quay lại phòng tiếp tục thu dọn hành lý.

Cao Tình mang không nhiều đồ, rất nhanh đã thu thập xong. Thời điểm cầm hành lý ra lại thấy Mạn Nhu đứng trước cửa, vẻ mặt như muốn nói lại thôi của cô khiến Cao Tình nhịn không được muốn cười.

Thầm nghĩ: Lúc trước chính mình bị thành kiến làm mờ mắt nên mới không phát hiện em dâu so với lúc mới gặp hoàn toàn khác nhau. Trong đôi mắt đó làm gì có sự kiêu ngạo nào, rõ ràng là y như tiểu bạch thỏ dịu dàng, ngoan ngoãn lại nghe lời.

Như vậy cũng tốt, rất hợp đôi với em trai bá đạo nhà mình.

Đang nghĩ ngợi tới lui thì Cao Nghị đã cầm theo túi lớn túi nhỏ quay lại, thấy Cao Tình đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời đi thì vội vã chạy đến, nói: "Chị, đây là quà em mua cho ba mẹ và hai đứa nhỏ, chị mang về đi."

Cao Tình nghe xong trừng mắt nhìn em trai một cái: "Suốt ngày tiêu xài hoang phí. Hiện tại em không sống một mình nữa rồi, phải biết tiết kiệm để lo cho vợ cùng con cái."

Hai má Mạn Nhu nóng lên, cô còn chưa biết chính mình đã có thai, chỉ cho rằng Cao Tình đang thúc giục cô sớm sinh em bé.

Cao Nghị gật đầu, nói: "Chị cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."

Cao Tình "ừ" một tiếng, cũng không tiếp tục trì hoãn thời gian, để Cao Nghị đưa cô tới nhà ga.

Dọc theo đường đi Cao Tình đã dặn dò vô vàn điều cần lưu ý khi chăm sóc thai phụ. Tuy Cao Nghị không đọc nhiều sách nhưng trí nhớ lại rất tốt, đem tất cả những gì chị gái nói ghi tạc trong lòng.

Sau khi tiễn Cao Tình, trên đường về Cao Nghị còn mua chút trái cây. Về đến nhà lại thấy Mạn Nhu đang ngồi trên sô pha phát ngốc liền buông túi trái cây xuống, tiến lên ôm lấy cô, hỏi: "Làm sao vậy?"

Biểu tình Mạn Nhu phức tạp mà nhìn anh: "Anh đã nói gì với chị vậy? Sao chị ấy lại đột nhiên..."

Mạn Nhu như thế nào cũng đều không nghĩ ra nguyên nhân Cao Tình đột ngột thay đổi, nhưng cô có thể khẳng định đây là công lao của Cao Nghị.

Cô tò mò nói: "Anh làm sao hay vậy?! Lúc trước em đã rất cố gắng làm mọi chuyện để lấy lòng chị Cao Tình nhưng đều không thành công, như thế nào tự dưng mới ngủ dậy một giấc, chị ấy đã đối xử tốt với em, còn đuổi Tào Tiểu Hà đi nữa?"

Cao Nghị bình tĩnh nói: "Anh là chồng của em, chỉ có mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong thì còn gì đáng mặt đàn ông nữa chứ."

Nói xong anh hôn lên mặt cô một cái, nói: "Nếu anh đã cưới em thì nhất định sẽ không để em phải chịu ủy khuất. Lúc trước là do anh sai, đã không giới thiệu em với chị. Sáng nay anh đã nói chuyện thẳng thắng với chị rồi. Chị ấy cũng không phải là người không nói đạo lý, hiểu xong mọi chuyện liền giúp chúng ta đuổi Tào Tiểu Hà, em có thể yên tâm rồi."

Mạn Nhu nghe xong cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Thời điểm cô còn sống không dám yêu đương kết hôn do sợ hãi gặp phải vấn đề mẹ chồng nàng dâu, càng sợ gặp phải tra nam hơn.

Không nghĩ tới sau khi chết đi xuyên qua đây lại gặp được người đàn ông tốt như vậy, EQ còn rất cao, dễ dàng giải quyết các vấn đề làm cô phiền muộn không thôi.

Cao Nghị cắn vào vành tai Mạn Nhu, nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo anh, tương lai sẽ vô cùng an nhàn thoải mái."

Lời nói bá đạo này làm Mạn Nhu nhịn không được mà đỏ mặt, thấp giọng đáp một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi