LÃO CÔNG DỤC CẦU BẤT MÃN

Mạn Nhu ở trên xe lửa hai ngày, tính luôn cả thời gian hôn mê đã là hai ngày rưỡi.

Trong lúc đó xe lửa đã ngừng rất nhiều lần, mỗi một lần cô đều ôm hy vọng, chờ đợi Cao Nghị xuất hiện ở trước mặt, xử lý toàn bộ bọn người bắt cóc, nhưng càng hy vọng lại càng tuyệt vọng.

Thời điểm xe lửa dừng lại một lần nữa, một người đàn ông xa lạ sắm vai chồng của Mạn Nhu mang cô xuống xe.

Cô không biết chính mình bị đưa tới nơi nào. Kỹ thuật diễn của người đàn ông bên cạnh rất tốt, lúc có người dò hỏi, hắn ta rất tự nhiên mà nói thân thể vợ mình không khỏe, mang cô về quê chăm sóc nên không khiến cho người ta hoài nghi.

Ga tàu hỏa đông đúc người qua lại, Mạn Nhu chỉ hận không thể khóc lớn thành tiếng khiến cho mọi người chú ý tới nhưng cô không làm được, ánh mắt chua xót tràn đầy nước mắt.

Tiếng cười dữ tợn của người đàn ông gần bên tai, thấp giọng nói muốn dựa theo yêu cầu của kim chủ, đem bán cô vào vùng núi hoang vu cho những đàn ông không có tiền cưới vợ làm kỹ nữ.

Bọn họ sẽ thay phiên nhau làm tình với cô thẳng đến khi đứa con trong bụng chết đi, sau đó lại sinh con nối dõi cho bọn họ.

Đây đúng là kết cục của nữ phụ pháo hôi. Không nghĩ tới đã đi một chặng đường dài như vậy mà cuối cùng vẫn rơi vào bi kịch cũ.

Thậm chí Mạn Nhu bắt đầu hoài nghi, từ đầu cô kiên trì nỗ lực như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Mạn Nhu biết nếu cứ tiếp tục chịu trận như vậy thì cô vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới này. Nhưng cô thà lập tức chết đi còn hơn là trở thành kỹ nữ bị người ta luân gian.

Mạn Nhu thử cắn lưỡi tự sát, nhưng thuốc đã thấm vào, cơ thể như không còn là của chính mình nữa, dù cô dùng hết toàn bộ sức lực cắn thì cũng chỉ cảm giác được chút đau đớn, vô pháp làm mình tử vong tại chỗ.

Thời điểm bị đưa lên một chiếc xe khác thì Mạn Nhu đã chết lặng. Nhưng đúng lúc này cô lại nghe được âm thanh rống giận của Cao Nghị.

Ga tàu hỏa tức khắc hỗn loạn, người đàn ông lôi kéo muốn mang cô rời đi lại bị những quân nhân mặc quân phục màu xanh lục chặn đường.

Trong lòng bọn buôn người biết mình sắp bị bắt, tính bỏ lại đàn em chạy trốn nhưng đây lại là gây án tập thể, trừ bọn họ ra thì bên ngoài vẫn còn có những người khác.

Vì muốn hoàn thành việc Tào Tiểu Hà giao để những người còn lại trong băng đảng lấy được tiền mặt nên bọn họ cầm đao ra, nhắm ngay bụng Mạn Nhu hung hăng thọc xuống.

Một trận đau nhức truyền đến, tiếng hét chói tai hỗn loạn vang lên, Mạn Nhu bị ném một cách thô bạo xuống đất, đầu đập vào mặt sàn cứng đờ, ý thức cũng dần mất đi, trong lúc đó cô cảm giác thân thể được một hơi thở quen thuộc bao bọc lấy. Âm thanh khàn khàn của Cao Nghị gần ngay bên tai, Mạn Nhu yên tâm nhắm mắt.

Trong lúc mơ màng cô có bừng tỉnh lại vài lần sau đó lại mê mang ngủ thiếp đi.

Thẳng đến vài ngày sau cô mới hoàn toàn tỉnh lại. Nhìn thấy Cao Nghị đang ngồi ngủ say ở trước giường bệnh nhịn không được mà vươn tay vuốt ve lên mái tóc của anh. Đối phương ngủ rất sâu, hai mắt thâm quầng, gương mặt phờ phạc, nhìn như già thêm vài tuổi.

Mặc kệ có như thế nào thì cuối cùng Cao Nghị cũng đã tìm được cô. Mạn Nhu rất muốn ôm anh, hôn anh, cảm tạ anh, nhưng eo cô không cong được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Cao Nghị.

Có lẽ là do ánh mắt cô quá mức mãnh liệt làm Cao Nghị tỉnh lại, sự mờ mịt dưới đáy mắt nhanh chóng tan biến. Anh nhìn Mạn Nhu đã tỉnh lại, nghẹn ngào nói: "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Anh đi mua thức ăn cho em."

Mạn Nhu lắc đầu, cô không cảm thấy đói. Nhưng Cao Nghị lại chỉnh chăn ngay ngắn cho cô, nói cô chờ một lát rồi xoay người chạy ra ngoài.

Mạn Nhu nhìn bóng dáng anh rời đi, bỗng nhiên nghe được tiếng nói của hệ thống:【 giá trị công lược: 100, ký chủ có thể rời khỏi thế giới này. 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi