LÃO CÔNG ĐỪNG MANH ĐỘNG!


Sau khi Cố Giai Thụy và Chu Linh rời đi thì Thẩm Ngụy đã rất tức giận, ông nhíu mày vẻ mặt nghiêm trọng rời khỏi bàn đi thẳng lên phòng con gái rượu.

Vân Hạ và Thẩm Thương thấy tình hình căng thẳng cũng vội vã chạy theo phía sau phòng hờ bất trắc.

Thẩm Ngụy sát khí hầm hầm đi đến trước cửa phòng con gái, đứng trước cửa phòng Thẩm Ngụy mất bình tĩnh giơ chân đạp phăng cánh cửa ra khiến Thẩm Mộng Dao bên trong giật mình hoảng sợ.
Vừa xông vào phòng đập vào mắt cả ba là hình ảnh Thẩm Mộng Dao đang ngồi trang điểm, cô vui vẻ thoa son trét phấn lên mặt còn lôi rất nhiều quần áo ra đầy giường trông chẳng có vẻ gì là giận dỗi.

Thấy vậy cơn tức giận trong lòng Thẩm Ngụy càng dâng cao, ông điên tiết lao tới nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Mộng Dao kéo cô đứng dậy rồi thẳng tay giáng xuống mặt cô ta một cái tát.
Chát
Một tiếng động va chạm lớn vang lên làm không gian xung quanh trở nên im lặng, bầu không khí trong căn phòng rộng lớn lúc này trùng xuống đến đáng sợ.

Thẩm Mộng Dao đột nhiên bị đánh thì hết sức bất ngờ, cô ta đứng hình lúc lâu mãi đến mấy phút sau mới định hình lại được.


Sau khi ổn định lại được mọi thứ thì cảm giác đau rát truyền đến từ một bên má khiến Thẩm Mộng Dao phải nhíu mày đau đớn.
Cô đưa tay sờ lên chỗ đánh vừa rồi cảm nhận được một luồng hơi nóng hổi, một bên má đau điếng đến dường như mất đi cảm giác.

Khóe môi Thẩm Mộng Dao rỉ ra một vài giọt máu, mép miệng có vết trầy nhẹ, nơi vừa bị đánh sưng đỏ hết cả lên đến mức nhìn vào cũng đủ hiểu người ra tay đánh mạnh đến mức nào.
Ôm một bên má chết đứng, khóe mắt của Thẩm Mộng Dao lúc này bất chợt rơi ra một vài giọt nước mắt.

Cô mở to hai mắt như không tin nhìn chằm chằm vào người ba hết mực yêu thương mình trước mặt.

Thấy thái độ của Thẩm Ngụy vẫn điềm nhiên đến lạ lúc này Thẩm Mộng Dao mới chợt bật cười, một nụ cười tự giễu.

Như Thẩm Ngụy đã nói từ nhỏ ông đã hết mực yêu chiều Thẩm Mộng Dao, chỉ cầm là thứ cô muốn tuyệt nhiên sẽ có được hết.
Thẩm Ngụy chưa bao giờ từ chối con gái cưng của mình bất cứ điều gì dù thứ cô muốn có sai trái.

Ông yêu thương Thẩm Mộng Dao hết mực nên trong mắt cô ông luôn là người ba hoàn hảo nhất, cũng vì được ba nuông chiều như thế lại cộng với việc là em út trong nhà nên từ nhỏ Thẩm Thương và mẹ của cả hai cũng đều yêu chiều Thẩm Mộng Dao hết mức.

Có lẽ vì muốn gì được đó nên dần dần hình thành trong tính cách con người Thẩm Mộng Dao sự ích kỷ, chỉ cần là thứ cô muốn thì cô không cần biết nó thuộc về ai hay nó thế nào mà bắt buộc phải tở thành của cô ngay lập tức.
Đến tận khi mẹ Thẩm Mộng Dao mất thì cô lại càng được ba và anh cưng chiều, cả Thẩm Ngụy và Thẩm Thương đều để dành cho cô những gì tốt nhất để bù đắp cho nỗi đau mất mẹ.

Thuở Thẩm Mộng Dao còn nhỏ Thẩm Ngụy rất ít khi ở nhà, hầu hết tất cả thời gian của ông đều dành cho công việc.

Các buổi họp thâu đêm suốt sáng hoặc thậm chí những chuyến công tác vài tháng mới về khiến thời gian ở bên gia đình của ông giảm.
Khoảng thời gian đó mỗi lần Thẩm Ngụy đi công tác về là Thẩm Mộng Dao lại vui hơn hẳn, cô thường sẽ dùng cả ngày chỉ để có thời gian quấn lấy ba chính vì thế nên Thẩm Ngụy cũng yêu chiều cô con gái này hết mực.


Thẩm Thương cũng thế, Thẩm Mộng Dao nhỏ hơn anh trai mình 2 tuổi nên cô được Thẩm Thương cưng yêu hết mực.

Anh thường xuyên mua cho cô những món quà mà cô thích không chỉ có thế còn dẫn cô đi chơi rất nhiều.

Khoảng thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian Thẩm Mộng Dao hạnh phúc nhất, nhưng...!cái gì đến cũng phải đến! Ngày hôm đó là ngày buồn nhất trong đời của Thẩm Mộng Dao, ngày cô không bao giờ quên được chính là ngày mẹ cô mất.

Sau khi mẹ mất Thẩm Ngụy lao đầu vào công việc không ngơi nghỉ, ông quên đi người vợ quá cố của mình bằng cách cặp kè với bồ để giết thời gian.
Khoảng thời gian đó Thẩm Thương cũng lao đầu vào học tập, năm đó là năm anh thi tốt nghiệp vài đại học.

Vì muốn có thể lọt vào trường mà bản thân mong muốn nên Thẩm Thương vùi đầu vào bài vở và cả hai đều quên mất Thẩm Mộng Dao.

Có lẽ cũng từ đó dù cả hai có chiều chuộng Thẩm Mộng Dao thế nào cũng không thể khiến cô vừa ý.

Thẩm Mộng Dao bắt đầu trở nên bướng bỉnh, cô chống đối tất cả mọi người kể cả ba và anh trai mình rồi dần trở thành con người hư hỏng.
Vài năm sau đó Thẩm Mộng Dao gặp Cố Giai Thụy, cô yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên nhưng đáng tiếc người luôn ngự trị trong trái tim anh lại là cô nàng Chu Linh bé nhỏ.


Cố Giai Thụy vì Chu Linh mà thủ thân như ngọc không cho phép mình lại gần bất cứ cô gái nào và đương nhiên Thẩm Mộng Dao cũng không là ngoại lệ.

Dù cô có đeo bám hay theo đuổi Cố Giai Thụy cỡ nào cũng đều bị anh từ chối, sau đó là khoảng thời gian Chu Linh về nước.
Ngay ngày đầu tiên gặp Thẩm Mộng Dao đã nhận ra Chu Linh là người trong lòng Cố Giai Thụy thông qua tấm ảnh anh luôn nâng niu đặt trên bàn làm việc.

Vì ghen tức Thẩm Mộng Dao đã lao vào đánh Chu Linh và từ đó khiến cô bị Cố Giai Thụy căm ghét.
Thật ra Thẩm Mộng Dao rất đáng thương, cô chỉ đơn giản là thiếu thốn tình thương trong lúc cô cần nhất nên mới dần trở nên xấu xa để bản thân không phải chịu đựng những nỗi đau ấy nữa.

Thay vì đứng lên mạnh mẽ Thẩm Mộng Dao chọn cách dùng gai bọc xung quanh mình và trở thành người xấu.

Nhớ lại những chuyện trong quá khứ Thẩm Mộng Dao sau trận cười như điên dại thì thẳng thừng nhìn vào người ba từng rất yêu thương mình nói:
- Con ghét ba lắm!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi