LÃO CÔNG LÀ TIỂU CHIM CÁNH CỤT

3:44 PM - 15/03/2022

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Thế giới kịch bản, trên bãi biển.

"Ký chủ, giá trị gà gáy của chị tăng rất nhiều đó!" Hệ thống vui sướng nói.

Động tác nướng thịt của Triều Lộc dừng lại, cô trong đầu nhìn thoáng qua con gà, tiến độ màu xanh lục quả nhiên tăng một khoảng lớn.

Cô không khỏi nhướng mày "Tôi làm cái gì? Sao lại tăng nhiều như vậy?"

"Ký chủ! Chị không biết chị vừa nãy có bao nhiêu soái không? Ô ô ô em tuyên bố từ giờ khắc này em là chị mê đệ!"

"Cho nên cậu là nam?"

Hệ thống "........"

Triều Lộc lý giải không được mạch não hệ thống, nhân tiện cảm thấy phẩm vị của giới người xem cũng thật kỳ kỳ quái quái.

"Pi pi pi!" Tiểu cánh cụt giương cánh nhỏ, ở trên bờ cát sốt ruột chạy tới chạy lui. Thì ra Triều Lộc vừa mất thất thần, tay chạm phải lửa!


Triều Lộc chạy chóng rụt tay lại, đồng thời xoa xoa đầu tiểu gia hỏa "Cảm ơn Mao Mao quan tâm chị nha"

Tiểu cánh cụt thoạt nhìn rất hưởng thụ, được xoa thoải mái híp hết cả mắt.

Triều Lộc đi về phía trước vài bước, đưa thịt nướng trong tay cho Tiền Lả Lướt "Ăn đi"

Cô bé vẫn như cũ ghé vào người ba mình, bé muốn ôm ba, che chở ba!

Cô bé có chút do dự, nước miếng cũng sắp chảy xuống. Cuối cùng vẫn là nước miếng thắng lí trí, bé nhận đồ ăn, nhỏ giọng nói với Triều Lộc "Cảm ơn chị"

Mặc kệ nước miếng đã rơi đầy mặt đất, phản ứng đầu tiên của Tiền Lả Lướt vẫn là đưa đồ ăn cho ba ăn.

Nhưng ba Tiền bị thương quá nặng, anh ta vẫn hôn mê như cũ.

"Ăn đi, vẫn còn đồ ăn cho ba em" Triều Lộc nói.

Bé gái lúc này mới ôm thịt nướng, ăn uống thỏa thích.

"Ô ô, ăn ngon ăn ngon!" Khi cô bé ăn như một con hamster nhỏ.


Lúc này Triều Lộc mới có thời gian xem mặt ba Tiền Lả Lướt, đúng có có phần giống với ba Tiền tự xưng là mất trí nhớ được ba Thẩm cứu lên du thuyền.

Nhưng hai người chắc chắn không phải là một. Vẫn là lí do kia, 10 năm qua đi, ngoại hình con người không có khả năng bất biến. Nhưng ba Tiền được đám người ba Thẩm cứu kia, nhìn quá trẻ.

Nhưng ông ta là ai? Tại sao lại xuất hiện trên du thuyền?

Tầm mắt Triều Lộc không khỏi dừng trên người Tiền Lả Lướt. Ba Tiền chân chính, chắc là đã chết, chết cùng Tiền Lả Lướt trên hoang đảo này.

Thời gian kế tiếp, Triều Lộc vẫn luôn kiên nhẫn chiếu cố ba con Tiền Lả Lướt. Thân thể ba Tiền dần dần tốt lên. Triều Lộc còn giúp bọn họ làm bè trúc.

Đợi đến khi thân thể ba Tiền tốt lên không sai biệt lắm, Triều Lộc kiến nghị bọn họ cần phải trở về.


"Chị, chị không đi theo em sao?" Cô gái nhỏ rúc vào bên người ba mình, nghiêng đầu nhỏ, khờ dại hỏi.

Triều Lộc sờ sờ đầu cô bé "Không được"

Chờ hai ba con đứng vững vàng, Triều Lộc dùng sức đẩy bè trúc ra biển.

Bè trúc càng ngày càng xa.

"Chị!" cô bé Tiền Lả Lướt đột nhiên chắp hai tay bên miệng làm loa "Cảm ơn chị! Chị là một người tốt!"

Hoàng hôn chiếu rõ gương mặt tươi cười thiên chân của cô gái nhỏ làm cho nó trở nên vô cùng xán lạn/

Mà hình ảnh này cũng dừng ở trong đầu Triều Lộc thật lâu.

"Pi pi pi!" Lại có tiếng kêu quen thuộc làm Triều Lộc thức tỉnh, tiểu gia hỏa này nhạy bén ngoài dự kiến Triều Lộc.

Phản ứng đầu tiên của Triều Lộc là bế tiểu cánh cụt bên chân lên, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cô đang đứng ở đại sảnh khoang thuyền, chung quanh vẫn như cũ tràn ngập sương đen. Ba Lý quỳ trên mặt đất khóc rống, ba Chân vỡ đầu máu chảy đầy đất, đám người ba Thẩm vẫn bất an đứng tại chỗ như cũ.
Tiếp theo Triều Lộc nhìn về phía trước thì thấy trong trung tâm sương đen, Tiền Lả Lướt nho nhỏ nhắm mắt lại, lệ rơi đầy mặt "Ba ba——"

Triều Lộc không khỏi đi đến chỗ cô bé.

"Đừng qua đó!" Thẩm Lâm Bắc lập tức kéo cô lại.

Triều Lộc còn chưa phản ứng, tiểu cánh cụt trong lòng cô đã ra tay, không khách khí mổ Thẩm Lâm Bắc một cái!

Thẩm Lâm Bắc bị đau rụt tay lại, Triều Lộc đã đi đến chỗ Tiền Lả Lướt.

Cô đứng yên trước mặt Tiền Lả Lướt, rồi sau đó, cô làm động tác mà không một ai nghĩ tới được.

Triều Lộc duỗi tay, ôm chặt Tiền Lả Lướt.

"Pi!" Tiểu cánh cụt bám vào đầu vai Triều Lộc kêu một tiếng. Hắn nhìn Triều Lộc rồi lại nhìn Tiền Lả Lướt, cuối cùng bò trở về.

Tiều Lả Lướt giãy giũa, lại bị Triều Lộc ôm trở về.

"Đừng sợ, em an toàn rồi" Cô vồ nhẹ lưng Tiền Lả Lướt, dùng tiếng nói ôn nhu nhất nói chuyện với cô bé "Không ai có thể tổn thương em nữa. Chị bảo đảm"
Những lời trấn an cùng với những gì Triều Lộc đã làm cho ba con họ ảo cảnh dần dần trùng lên nhau, Tiền Lả lướt giãy giụa dần yếu đi. Cô bé bắt đầu phát ra tiếng nức nở như động vật nhỏ. Thanh âm nức nở kia mới đầu còn nho nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cho đến khi cô bé khóc lớn:

"Vì sao? Vì sao lại ném ba tôi xuống? Vì sao lại muốn ném ba tôi xuống? Ba——" Theo tiếng gọi cuối cùng, sương đen từ trên người cô bé cũng càng ngày càng nồng, trong đại sảnh đã duỗi không thấy năm ngón tay rồi.

Nhưng mà, Triều Lộc trước sau không có buông tay, cô vẫn ôm chặt Tiền Lả Lướt, nói với cô bé:

"Đừng sợ, chị ở đây"

"Đừng sợ, ,em an toàn rồi"

Không biết qua bao lâu, sương đen quanh mình dần dần tan đi, giữa đại sảnh chỉ còn tiếng khóc thút thút của cô gái nhỏ.
"Ba ——" cô bé trơ mắt nhìn ba mình chết đi, oán hận mãnh liệt làm cô bé sau khi chết cũng không thể an giấc ngàn thu, cô mới chính là quỷ trên thuyền.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt quỷ rơi xuống, cô bé ngước đầu lên nói với Triều Lộc "Cảm ơn chị"

Triều Lộc sờ đầu nhỏ của cô bé.

Nhưng ngay sau đó, hận ý trong mắt Tiền Lả Lướt lại lần nữa dâng trào, những tia hận ý bắn thẳng vào đám người ba Thẩm "Nhưng em không muốn tha cho bọn họ!"

Đám người ba Thẩm "!"

Bọn họ sôi nổi xin giúp đỡ với Triều Lộc.

Triều Lộc ngồi xổm xuống trước người Tiền Lả Lướt "Em đương nhiên có thể không buông tha cho bọn họ. Người xấu cũng không nên dễ dàng được tha thứ"

"Này! Mày rốt cuộc ở bên nào?" Ba Chân không cam lòng kêu lên.

"Câm mồm!" Tiền Lả Lướt lập tức lộ vẻ mặt hung tướng! Mà ba Chân vừa bị cô bé liếc một cái, cả người lập tức "bùm" một tiếng ngã xuống đất, máu lại lần nữa chảy.
Tiền Lả Lướt còn muốn bước lên phía trước, Triều Lộc lập tức cản cô bé lại:

"Kỳ thật so với gϊếŧ bọn họ, còn có một loại phương thức làm cho bọn họ sống không bằng chết"

Mọi người "?"

5 Phút sau.

Vợ chồng Thẩm thị, vợ chồng Chân thị và ba Lý, năm người lại lần nữa xuất hiện trên hòn đảo hoang kia.

"Sao lại thế này? Sao chúng ta lại ở chỗ này?"

Không ai đáp lại bọn họ.

Trên bãi biển không có đồ ăn, bọn họ chỉ có thể đi vào trong rừng.

"Rống——"

"Tê——"

"Rống rống——"

"Dã thú tới! Chạy mau! A ——"

"Làm sao bây giờ? Chân tiên sinh bị ăn rồi........"

"Nghĩ, nghĩ cách ra biển đi"

Không có du thuyền, bọn họ lại lần nữa bắt đầu làm bè trúc.

 Đáng tiếc, bon họ đã bị dã thú ăn hết trong ngay đêm đó.

Buổi sáng hôm sau, năm người bọn họ lại đứng trên bãi biển. 
Ba Lý "Tôi tôi tôi tôi sao lại không chết?"

Mẹ Thẩm "Tôi, tôi nhớ rõ tôi cũng bị ăn"

Ba Thẩm "Đi một bước xem đi"

Bọn họ cẩn thận đi vào rừng, lại lần nữa bị dã thú ăn sạch.

Buổi sáng ngày thứ ba, năm người lại như nguyên dạng đứng ở trên bãi biển.

Lần này bọn họ tự cho là thông mình, tự đứng bất động trên bãi biển, kiên quyết không vào cái rừng!

Sau đó, dã thú chạy ra ăn sạch bọn họ.

Buổi sáng ngày thứ tư, năm người lại lần nữa xuất hiện trên bãi biển.

'A——" Ba Chân kêu to "Còn chưa đủ! Sao không để tôi chết thống khoái đi rồi?!"

Đơn nhiên không thể để ông ta chết thống khoái!

Trên thực thế, mặc kệ bọn họ trốn thế nào cũng trốn không được vận mệnh bị dã thú ăn sạch của bọn họ. Mà ngầy hôn sau, cảnh tượng đó lại lần nauwx lặp lại.

Tuần hoàn lặp lại, vĩnh thế không được siêu sinh.
"Biện pháp này rất tốt!"  Đại sảnh khoang thuyền, Tiền Lả Lướt vỗ tay cười rộ lên, trên mặt rất cuộc cũng lộ ra một chút thiên chân của trẻ con.

Mà trước mặt cô bé, vợ chồng Thẩm thị, vợ chồng Chân thị và ba Lý, năm người thẳng tắp đứng trên mặt đất, trên mặt tràn đầy hoảng sợ. Thân thể bọn họ không có bất kì tổn thương nào nhưng ý thức bọn họ đã bị nhốt trong hòn đảo kia, vĩnh viễn vĩnh viễn bị tra tấn bởi sự sợ hãi của chính mình, tự gánh chịu hậu quả.

Trừ cái này ra, trong đại sảnh còn lại Triều Lộc, Thẩm Lâm Bắc, Chân Tiểu Manh, "ba Tiền", một con cánh cụt và Kỳ Ngạch đang hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Lâm Bắc hình như muốn nói cái gì đó, nhưng cậu giật giật môi, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Chân Tiểu Manh đã ngốc đến mức không nói được lời gì.
"Ba TIền" lại có điều muốn nói "Tôi tôi tôi......tôi đây...."

Tiền Lả Lướt nhìn ông ta một cái, nói cho ông ta chân tướng.

"Ba Tiền" này là bị nhầm, ông ta lớn lên giống ba Tiền Lả lướt đến bảy tám phần nên đã bị Tiền Lả Lướt bắt cóc lên thuyền. Mấu chốt chính là, cô một đứa bé hành động rất bất tiện, có người lớn bên người sẽ không làm người ta hoài nghi.

"Tôi đã cho bọn họ cơ hội" Tiền Lả Lướt nói.

Cô bé tìm một người giống ba mình lên thuyền, chính là muốn nhìn xem mấy người này có từng nhớ đến người bị bọn họ vứt bỏ không.

Nhưng mà, không người nào nhớ rõ, mấy hung thủ gϊếŧ người này lại yên tâm thoải mái hưởng thụ sinh mệnh của người khác! Bọn họ không biết hối cải, thậm chí còn muốn giẫm lên vết xe đổ!

Vì vậy, Tiền Lả Lướt lợi dụng tham niệm của mấy người trên thuyền, dạy dỗ họ một trận.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.

"Pi pi pi" Lại là tiếng kêu của tiểu cánh cụt gọi suy nghĩ của Triều Lộc trở lại. Vật nhỏ kêu còn không tính, miệng nhỏ còn ngậm lấy cổ áo Triều Lộc, liều mạng lôi về một phương hướng.

Theo tầm mắt nó, Triều Lộc thấy họp gỗ đỏ ở chính giữa đại sảnh. Phía trên là tấm thẻ yêu cầu người trên thuyền điền quỷ là ai.

"Cảm ơn Mao Mao nhắc nhở" Triều Lộc xoa xoa bụng nhỏ của nó, lại nhìn Tiền Lả Lướt "Cho nên, tấm thẻ này là em để?"

Tiền Lả Lướt nghiêng đầu "Không nhớ rõ"

Dựa theo quy định của tiết mục: Tìm được quỷ chân chính, viết tên người đó xuống, kì phát sóng này liền tính kết thúc.

Lúc này, khoảng cách nhiệm vụ kết thúc đã không còn đến nửa giờ.

Triều Lộc đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bút "xoẹt xoẹt xoẹt" viết lên tấm thẻ ba chữ "Tiền Lả Lướt"
Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Không có phản ứng.

Triều Lộc "?"

Lúc này, trên con thuyền đột nhiên vang lên một giọng nam âm trầm "Trả lời sai, mấy người các ngươi đều phải chịu phạt"

Mọi người "!!!"

—————————————————

Sắp hoàn truyện rồi, 30 chương nữa thôii

23:42 PM -15/03/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi