LÃO ĐẠI CƯNG CHIỀU PHU NHÂN


Do không mời người nhà, nên Má Trịnh sẽ dắt tay Băng Di vào lễ đường, đây là điều mà Băng Di yêu cầu với Lãnh Mặc Phàm.

Trong những tháng gần đây, cô đã xem Má Trịnh như mẹ ruột nên mới đưa ra đề nghị như vậy, cho nên Lãnh Mặc Phàm không từ chối.
Băng Di theo nhạc bước vào lễ đường, Má Trịnh đưa tay Băng Di vào tay Lãnh Mặc Phàm rồi bước xuống.

Anh cười nhìn cô, cả hai nhìn cha sứ
"Lôi Lạc Dương con có đồng ý lấy Lam Nhược Hy làm vợ, cho dù...
"Con đồng
"Lam Nhược Hy con có đồng ý lấy Lôi Lạc Dương làm chồng, cho dù...."
"Con nguyện ý".
"Các con hãy trao nhẫn cho nhau".
Nam Phong đem lên một chiếc hộp bằng nhung màu tím ngọc đưa cho Lãnh Mặc Phàm.

Anh cầm chiếc nhẫn đeo lên cho Băng Di.

Doãn Ca cũng cầm một chiếc hộp nhung màu tím ngọc đưa cho Băng Di, cô vui vẻ cầm nhẫn đeo cho Lãnh Mặc Phàm.
"Ta tuyên bố từ nay hai con là vợ chồng, các con có thể hôn nhau".

cha sứ nói
Ở dưới mọi người vỗ tay như sấm, miệng không ngừng nói chúc phúc cho cặp vợ chồng son này.

"Hôn đi, hôn đi".

Người nói lời này không ai khác chính là Kỳ Viễn
"Hôn đi".

Vân Hy cũng ùa theo, có sự khơi mào của tổng giám đốc Tập đoàn Queen còn lo gì? Nên mọi người cũng ùa theo nói lớn.
Lãnh Mặc Phàm mở tấm khăn doan trêm đầu Băng Di ra, anh nâng cầm cô lên, đặt trên môi Băng Di một nụ hôn dịu dàng mà thâm tình rồi buông cô ra.
"Bà xã, em rất đáng yêu".
Sau khi xong xuôi, mọi người bắt đầu nhập tiệc.

Lãnh Mặc Phàm cùng Băng Di đi mời rượu mọi người nên không tránh khỏi phải uống.

Dù Lãnh Mặc Phàm nói uống thay nhưng cô không chịu, dù sao cũng là ngày vui uống vài ly cũng không sao.

Nhưng tửu lượng của Băng Di quá kém, mới uống có ba, bốn ly mà đã ngà ngà say
"Em vào phòng chờ nghỉ ngơi tí đi".

Lãnh Mặc Phàm ôm Băng Di nói, cô gật đầu rồi bước vào trong.

Lãnh Mặc Phàm cũng bắt đầu mời rượu mọi người, cũng may có Nam Phong và Kỳ Viễn đỡ rượu cho anh nên bây giờ anh mới tỉnh táo như vậy.


Tuy khách không ít cũng không nhiều, nhưng họ cứ mời anh hết ly này đến ly khác cho nên cả ba người đàn ông đều có phần chịu không nổi.
"Tớ vào trong một lát".
Lãnh Mặc Phàm bước vào phòng chờ, để lại Kỳ Viễn, Nam Phong, Vân Hy, Doãn Ca ở lại tiếp khách căn bản là không nghe câu nói của Lãnh Mặc Phàm.
"Dương đi đâu rồi?!" Nam Phong hỏi
"Khách còn quá trời mà lại bỏ chạy đi tìm cô dâu sao? Kỳ Viễn thở phì phò nói, Vân Hy và Doãn Ca vẫn không nói gì tiếp tục mời rượu mọi người.

Đừng nhìn họ là phụ nữ mà cho là tửu lượng thấp, tửu lượng của họ tuy không phải là "ngàn chén không say" nhưng cũng không kém đàn ông là bao.
Băng Di sau khi về phòng chờ, cô khá là mệt nên đã ngủ gục trên bàn.

Lúc Lãnh Mặc Phàm bước vào thấy vậy thì mỉm cười hạnh phúc.

Anh bước nhẹ nhàng đến chỗ Băng Di, nhìn đôi môi anh đào của cô cứ khép rồi mở.

Lãnh Mặc Phàm nuốt nước miếng, miệng khẽ nói
"Tiểu yêu tinh".
Băng Di đang ngủ, cảm thấy khó thở liền mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Lãnh Mặc Phàm.
"Ưm...Mặc Phàm".

Băng Di khó khăn mới nói được tên anh, Lãnh Mặc Phàm nhíu mày không vui nói
"Gọi anh là ông xã".
"Ông...xã, anh không tiếp khách sao?"
Lãnh Mặc Phàm buông cô ra, nhéo vào mũi Băng Di một cái nói
"Để cho bốn người họ tiếp là được, anh hơi mệt".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi